Truyện được đăng tại wattpad tuyenthabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Linh Quỳnh tức giận mắng Lấp Lánh nửa giờ.

Cuối cùng mắng mệt rồi, hỏi: "Ai có thể thấy ta?"

【 Tình yêu, chỉ có nhân tài vận khí cực thấp mới có thể nhìn thấy cô. 】 Có thể là Lấp Lánh sợ Linh Quỳnh làm chuyện gì đó không được bình thường, bổ sung thêm một câu:【 Con yêu không được nha. 】

Tính khí nóng giận của Linh Quỳnh không nhịn được "Con yêu không phải người sao? Sao các người còn kỳ thị!!"

【 Con yêu dù sao cũng là mục tiêu nhiệm vụ, đặc biệt một chút cũng bình thường. 】

"......" Đặc biệt cái quỷ!! Biến đi!! Lập tức lập tức!!

Tức chết ba ba!

【......】 Lấp Lánh thức thời biến đi.

Linh Quỳnh tức thành một quả bóng, ngồi xổm trong một góc cân nhắc một lát, hạnh phúc đi từ phòng ra ngoài.

...

Thịnh Minh Tuế bị ánh nắng chiếu vào mắt, từ trong ngủ say tỉnh táo lại.

Chân tay hắn nặng trĩu, giống như đã làm rất nhiều việc nặng. Đầu cũng quay cuồng, rất khó chịu.

Thịnh Minh Tuế giơ tay sờ trán, cảm giác có chút phát sốt.

Hắn chống tay vào mép giường ngồi dậy, choáng váng ngồi một lát, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp lắm.

Quần áo trên người hắn ......

Hắn nhớ rõ trước khi ngủ, hắn không mặc cái này.

Bởi vì quần áo đều ướt đẫm, hắn mặc trực tiếp áo tắm dài mà khách sạn cung cấp.

Vì sao bây giờ hắn lại mặc áo sơ mi sạch sẽ và quần?

Thay khi nào?

Ai thay?

Hắn còn đang nằm mơ sao?

Thịnh Minh Tuế tàn nhẫn véo đùi mình một phen, cảm giác đau đớn nói cho hắn biết đây không phải là mơ.

Dưới tình huống hắn không hiểu rõ, thay một bộ quần áo.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.

Điều này quá kỳ lạ......

Sắc mặt Thịnh Minh Tuế khó coi, ánh mắt đảo qua bốn phía phòng: "Rốt cuộc mày là ai?"

Phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng rèm bị gió thổi lay động, không có bất kì ai đáp lại hắn.

Thịnh Minh Tuế cứng đờ ngồi trong một lát, xuống giường, dẫm lên mặt đất, hai chân vô cớ mềm nhũn, cả người trượt xuống, ngồi sụp xuống đất.

Cơ thể này giống như phải dọn dẹp rất nhiều đồ vật nặng, đau nhức mệt mỏi.

Cốc cốc ——

Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, giọng nói của ông chủ khách sạn vang lên ở bên ngoài.

"Thằng nhóc này tỉnh rồi sao?"

Nghe thấy tiếng người, Thịnh Minh Tuế cảm thấy an toàn hơn nhiều, chống đứng dậy, đi qua mở cửa.

Ông chủ khách sạn cười tủm tỉm nói: "Đây là bữa sáng mà cậu muốn, cậu còn muốn cái gì cứ nói với tôi, tôi giúp cậu đi mua."

Thịnh Minh Tuế càng cảm thấy kỳ quái, hắn căn bản không muốn dùng bữa sáng.

Hơn nữa thái độ của ông chủ khách sạn vì sao lại nhiệt tình như thế này?

Đêm qua ông ta còn hờ hững......

Ông chủ khách sạn lại hỏi: "Hôm nay cậu định đi ra ngoài sao?"

"......"

Thịnh Minh Tuế đóng cửa phòng lại, lạnh cả người.

Trong thời gian hắn không biết, hắn rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?

Thịnh Minh Tuế tìm từ chiếc ba lô ra ra cái điện thoại, ngày tháng hiện trên màn hình khiến máu của Thịnh Minh Tuế chảy ngược.

Hắn nhớ rõ mình gặp hai người thanh niên kia vào thời gian là ngày 7, hiện tại là ngày 9.

Hắn không có một chút ký ức nào đối với những chuyện xảy ra ngày 8.

Hắn mất thời gian một ngày.

...

Linh Quỳnh ngồi ở trên giường, chống khuôn mặt nhỏ, nhìn Thịnh Minh Tuế ở bên kia bị dọa không nhẹ.

Cô cũng không thể kìm được, lời nói của cô đến Thịnh Minh Tuế cũng nghe không thấy.

Cô phát hiện chỉ cần Thịnh Minh Tuế chìm vào giấc ngủ say, cô có thể bám vào người hắn.

Khi Thịnh Minh Tuế tỉnh dậy, cô liền sẽ bị bắn ra ngoài.

Thịnh Minh Tuế đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, dùng điện thoại nhìn vào cái gì đó.

Linh Quỳnh bay đến, nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại của Thịnh Minh Tuế.

[ Dưới tình huống mình không hiểu rõ làm rất nhiều chuyện, tỉnh lại lại hoàn toàn không nhớ rõ ]

[ Bệnh mộng du ]

Thịnh Minh Tuế hiển nhiên không cảm thấy là mình đang mộng du.

Ai lại mộng du cả ngày!?

Có một câu trả lời phía dưới là —

—[ Đa nhân cách ? ]

Thịnh Minh Tuế không tìm kiếm nội dung liên quan đến đa nhân cách, dường như hắn có chút hiểu biết đối với cái này.

Thịnh Minh Tuế thở hổn hển, hắn hít một hơi thật sâu, lôi cuốn sổ ghi địa chỉ ra.

Tút ——

Tút ——

Thịnh Minh Tuế đi qua đi lại, có vẻ lo âu.

Nhưng người đầu bên dây kia vẫn không hề bắt máy.

"Ai nha, mới sáng tinh mơ." Điện thoại cuối cùng cũng kết nối được, người ở đầu dây bên kia phàn nàn trước , sau đó có lẽ đã đọc tên, tinh thần hăng hái lên "Tuế Tuế, không phải cậu đã đi giải sầu sao?"

"Tôi hỏi cậu một việc."

"Chuyện gì vậy? Gặp phiền phức hả?"

"Không phải." Thịnh Minh Tuế do dự, "Cậu......Cậu làm sao để phát hiện bản thân có hai nhân cách?"

Người đối diện im lặng hai giây "Tuế Tuế, cậu hỏi cái này làm cái gì?"

Thịnh Minh Tuế: "Tôi......"

Thịnh Minh Tuế hiển nhiên không biết nên nói như thế nào.

"Tôi......" Thịnh Minh Tuế không giỏi nói dối, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không tìm được một cái cớ thích hợp.

Cuối cùng khẽ cắn môi, quyết định nói đúng sự thật: "Tôi cảm thấy tôi có khả năng cũng có nhân cách thứ hai."

"Khụ khụ khụ......"

Đối phương có thể đang uống nước, ho khan liên tục một hồi.

...

Linh Quỳnh gãi gãi đầu, cô nhanh chóng chạy đến nghĩ cách để con yêu phát hiện, nếu không con yêu thật sự sẽ cho rằng mình bị đa nhân cách.

Đúng rồi......

Làm sao cô có thể quên, khi bám vào người hắn, cô có thể dùng thân thể của Thịnh Minh Tuế để nhắn lại a!!

Nhưng mà......

Bây giờ Thịnh Minh Tuế nhìn giống như khó có thể đi vào giấc ngủ.

Có chút rắc rối.

Bên này, Thịnh Minh Tuế đã giải thích đơn giản về tình huống của mình.

"Không phải Tuế Tuế, cậu làm sao có thể xác định mình có nhân cách thứ hai, mà không phải là ma quỷ phá chứ?"

"......"

Sắc mặt Thịnh Minh Tuế rõ ràng còn khó coi hơn trước, tầm mắt đảo quanh căn phòng, không hiểu tại sao lại cảm thấy u ám.

Đầu dây bên kia điện thoại kia phát hiện là mình đã nói sai " Ai, Tuế Tuế, là do tôi nói lung tung, bây giờ xã hội hiện đại làm gì có ma quỷ. Cậu ở đâu, tôi tới đón cậu."

...

Linh Quỳnh cảm thấy Thịnh Minh Tuế có hơi sợ ma quỷ.

Khi phát hiện mình có nhân cách thứ hai, hắn chỉ có chút lo âu.

Sau khi người đàn ông bên kia điện thoại nói về việc có ma quỷ, đáy mắt hắn lại có nhiều thêm một phần sợ hãi.

Thịnh Minh Tuế cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc, nhanh chóng xuống lầu rời đi.

Hắn mới vừa đi ra khỏi khách sạn, liền xuất hiện có người xách theo cái túi màu đen, vui vẻ mà phất tay chào hắn.

"Anh trai, Anh trai......"

"...... Cậu kêu tôi?"

"A, thật sự cảm ơn cậu nhiều." Người đó đi lên liền nắm lấy tay Thịnh Minh Tuế nói lời cảm ơn "Cậu thật tuyệt, nếu không nhờ có cậu, chúng tôi còn không biết phải làm sao!!"

"......"

Thịnh Minh Tuế viết hai chữ to mờ mịt lên trên mặt mình.

Cho nên hắn thật sự có nhân cách thứ hai sao?

Người đó đưa cái túi màu đen kia cho hắn, có chút ngại ngùng, "Đây là thù lao cho cậu như đã hứa, cậu hãy nhận đi, thật sự xin lỗi, trong nhà tôi chỉ có nhiêu đây......"

Túi màu đen ấy rất nặng.

Thịnh Minh Tuế mở cái túi ra, nhìn thấy đồ vật bên trong.

Là một trăm cọc tiền lớn, nhìn qua cỡ khoảng bốn mươi, năm mươi vạn.

Nhân cách khác của hắn đã làm gì, còn lấy tiền!?

Người đó liên tục nói lời cảm ơn, Thịnh Minh Tuế đã choáng váng toàn bộ thời gian.

Hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.

Người đó còn muốn mời hắn đi ăn cơm, nhưng Thịnh Minh Tuế lại nhanh chóng từ chối.

Người đó có chút thất vọng, nhưng cũng không ép buộc.

Thịnh Minh Tuế đợi đám người kia đi rồi, mới nhớ tới là mình còn đang cầm bao tiền kia, hắn đã quên từ chối.

Người cũng đã đi rồi, Thịnh Minh Tuế cũng không quen biết người đó, đành phải bỏ tiền vào ba lô trước.

Thịnh Minh Tuế đã rất lo lắng, nên cũng không chú ý, ba lô đã nhẹ hơn không ít.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play