Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh đòi Lạc Lê phải thêm phí liên minh, khí thế rất hùng hồn.
"Thời điểm tôi mời Lạc Lê tiên sinh là miễn phí, nhưng bây giờ không giống, việc của tôi biết bao nguy hiểm, cũng không thể giúp anh như vậy chứ?"
Tóm lại là: vì cô bất chấp nguy hiểm mà nỗ lực nên thu phí là rất hợp lí.
Lạc Lê xém chút nữa từ chối hợp tác với cô tại chỗ.
Những xét thấy bây giờ cô đã thành công đánh vào nội bộ của địch, cuối cùng Lạc Lê vẫn cho.
. . .
Trong tay Lạc Lê có vài tin tức khác, chỗ này không tiện nói, Linh Quỳnh đi về trước.
Chờ bên này kết thúc, Linh Quỳnh mới đi tìm Lạc Lê.
"Mục đích của cô là gì?"
"Xác định các giám đốc đứng đầu chi nhánh nhỏ của ngân hàng."
Những nguyện vọng kia đều phải qua kiểm duyệt chi nhánh nhỏ của ngân hàng, cho nên chỉ có thể là những người đứng đầu chi nhánh nhỏ của ngân hàng can thiệp vào mới có thể bị chặn nửa đường như vậy.
Lạc Lê muốn tra chân tướng của việc Dư Niên Niên tử vong, mục đích cuối cùng của hai người không giống nhau, nhưng bây giờ lại liên lụy đến một tổ chức lợi ích khác.
"Cô tra được gì rồi?"
Linh Quỳnh khoát khoát tay: "Tôi mới chỉ bắt đầu, nào có nhanh như vậy, phải có thời gian thích ứng chút chứ."
Lạc Lê: ". . ."
Ngược lại Lạc Lê đã tra được một chút manh mối, bọn Tân Khắc Lai đã làm những việc này từ lâu.
Hàng năm bên phía nhân loại lại có hàng trăm ngàn vụ mất tích.
Cho nên tổ chức này dùng để giao dịch nguồn cung cấp hàng không giới hạn không chỉ đến từ một thành phố, còn có những chỗ khác.
Bọn họ có một cung ứng chuyên cung cấp chuỗi 'hàng hóa' an toàn.
Đương nhiên không chỉ là con người, còn có Huyết tộc.
Dù sao có không ít người mua là những người có tiền có quyền.
Theo đuổi sự tươi mới, mặc kệ là nhân loại, hay là Huyết tộc, đều không thể tránh khỏi.
"Vậy bây giờ cô định làm thế nào?"
"Kiếm tiền trước. . . Thăm dò rõ ràng lai lịch của bọn họ trước đi." Linh Quỳnh cười cười: "Lạc Lê tiên sinh cũng không nên đánh cỏ động rắn, bên tôi mà có tiến triển, sẽ nói cho anh biết."
(Đánh cỏ động rắn nha, ko phải đánh rắn động cỏ, câu này mới đúng ý tác giả.)
". . ."
Vừa rồi cô muốn nói gì thế? Kiếm gì cơ?
. . .
Linh Quỳnh dựa vào kỹ năng kiếm tiền sau đó lại sài tiền như nước của cô, rất nhanh đã có được sự giúp đỡ của Tân Khắc Lai, thành công xây dựng hình tượng.
Chuyện cô cần làm không nhiều.
Chính là vào thời điểm cần thiết, lợi dụng cái thân phận quản sự chi nhánh nhỏ của ngân hàng là được.
Chỉ cần như vậy thôi, đã có thể cầm được số tiền không nhỏ rồi.
Đôi khi Tân Khắc Lai cũng để cho cô chọn người phù hợp để thực hiện nguyện vọng.
Nguyện vọng của chi nhánh nhỏ của ngân hàng không có chuyện 'Hiến tế' này, nhưng có trả góp trọn đời.
Bọn họ sẽ chọn người liên hệ với những người này, lại để cho bọn họ sửa đổi, hiến tế người bên cạnh bạn.
Rồi tạo ra một vụ tử vong mất tích ngoài ý muốn, sau đó mang người đi.
Nhưng Linh Quỳnh phát hiện những người này cũng chưa từng xuất hiện trong những lần giao dịch, lần nào cũng không thấy bọn họ.
Những người bị 'Hiến tế' này, không giống với loại dùng để giao dịch.
"Ca ca."
Hạ Di Dạ bị Linh Quỳnh gọi như vậy đã thành thói quen, ngước mắt nhìn cô, không tiếng động hỏi cô cần gì.
"Anh biết trong phiến rừng kia có gì không?" Linh Quỳnh chỉ vào rừng rậm xa xa, tò mò hỏi.
"Huyết tộc cấp thấp."
"Không phải, là bên trong." Đương nhiên cô biết bên trong có Huyết tộc cấp thấp!"Là thứ mà lần trước chúng ta bị vây trong lưới sắt đó."
Hạ Di Dạ hiển nhiên biết ở trong đó có cái gì.
Hắn nhìn Linh Quỳnh mấy giây, cánh môi mấp máy: "Huyết ma."
"Cái gì?"
"Huyết ma." Hạ Di Dạ bình tĩnh nói: "Là một Huyết tộc rất cường đại, bị phong ấn ở nơi đó, Huyết tộc đều gọi chúng như vậy. Cô hỏi chuyện này làm gì?"
Linh Quỳnh đưa tư liệu trong tay cho hắn xem: "Những người được chọn ra này, cũng chưa từng xuất hiện trên giao dịch mà đã biến mất."
Linh Quỳnh sờ cằm "Tôi cảm thấy bọn họ bị đưa vào trong đó rồi."
Hạ Di Dạ nhíu mày.
"Anh có biết được nhiều thứ về huyết ma không?"
Hạ Di Dạ lắc đầu.
Trước kia hắn chỉ nghe được một ít chuyện lúc Huyết tộc thảo luận có nói qua, nhưng vì sao bị phong ấn, phong ấn bao lâu, những thứ tin tức cụ thể như này, không có ai biết được.
Hạ Di Dạ hơi chần chờ, nói: "Tôi. . . Cha tôi có thể biết gì đó."
"Tôi có thể đi gặp cha anh sao?" Được gặp phụ huynh rồi, quá là sung sướng!
Hạ Di Dạ do dự, chưa đồng ý.
". . ." Không nạp tiền không giải quyết được chuyện, nếu nạp rồi, chắc chắn là nạp chưa đủ!
Linh Quỳnh mệt tâm kéo kho thẻ ra đập tiền ——[ niềm vui ngoài ý muốn ]
Vui hay không thì cô không biết, dù sao rất phí tiền.
Con yêu khó nuôi quá đi!
"Ca ca." Linh Quỳnh kéo tay áo hắn, lắc lắc, "Có được hay không?"
". . . Ừm."
"Ca ca là tốt nhất."
". . ."
Hạ Di Dạ vốn muốn nói hắn sẽ trở về hỏi giúp cô, nhưng không biết cuối cùng sao lại đồng ý.
Hắn cảm giác hoàn toàn khống chế được những hành vi gần đây của hắn. . .
Hạ Di Dạ nhìn cô gái nhỏ dựa lên bàn lật tư liệu, suy nghĩ nhiều thứ.
Mặc dù hơi không khống chế được, nhưng hình như cũng không chán ghét. . .
. . .
Mỗi lần Linh Quỳnh tiễn Hạ Di Dạ đều chỉ đưa đến bên ngoài, còn chưa từng được đi vào.
Từ cửa ngõ vào bên trong, ngõ nhỏ vừa sâu vừa tối, chật hẹp gồ ghề.
Đèn đường cách mười mấy mét mới có một cái, có cái còn bị mấy đứa trẻ trâu đập phá.
Trước đó Hạ Di Dạ muốn đổi chỗ ở, nhưng Hạ Phổ không đồng ý.
Nói là đổi chỗ sẽ có người tìm thấy bọn họ, trừ phi bọn họ vĩnh viễn không ra khỏi cửa.
Mắt Hạ Phổ không tiện, dọn nhà cũng rất khó khăn, nên Hạ Di Dạ cũng không chuyển.
"Những người sống trong này như nào thế?" Linh Quỳnh thuận miệng hỏi một câu.
"Loại nào cũng có."
Chỗ này vì tiền thuê nhà rẻ, nên có nhiều loại người ở.
"Có nhân loại không?"
"Có."
Những lời Hạ Di Dạ nói từ trước tới giờ đều rất ngắn gọn.
Linh Quỳnh một hồi hỏi cái này, một hồi hỏi cái kia, bầu không khí cũng không trở nên ngượng nghịu.
Bộp ——
Có thứ từ trong ngã tư ngõ nhỏ vọt tới, trực tiếp đụng vào Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh bị đâm đến mức lảo đảo, Hạ Di Dạ tay mắt lanh lẹ kéo được cô, đẩy cô đến chỗ tường bên cạnh.
Ngõ nhỏ rất hẹp, đằng sau còn có mấy bóng đen xông tới, đuổi theo người phía trước đã đi xa.
Hạ Di Dạ che chắn cho cô ở trong, chờ mấy bóng đen kia chạy đi, chuẩn bị đứng dậy.
Ai ngờ phía sau còn có người chạy chậm, chạy đến cạnh hắn bị vấp trúng thứ gì đó, trực tiếp bổ nhào vào người hắn.
Hạ Di Dạ lại bị đụng trở về, cánh môi dán lên khóe môi mềm mại của cô gái.
Đầu óc Hạ Di Dạ hơi 'Ong' lên rồi đơ luôn.
Mắt Linh Quỳnh hơi trừng, đây mới là niềm vui ngoài ý muốn ư? !
Thấy chưa, gặp phụ huynh sao lại là niềm vui ngoài ý muốn được!
Hạ Di Dạ cảm giác được cô gái nhỏ cọ xát khóe môi hắn, hắn bỗng nhiên hồi thần lại, đẩy cô ra, lui lại hai bước.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý."
Bị Hạ Di Dạ đẩy ra, nội tâm Linh Quỳnh thở dài thườn thượt, quả nhiên chỉ là ngoài ý muốn. . .
"Ca ca có cố ý cũng không sao cả, chuyện còn thân mật hơn của chúng ta cũng đã từng làm rồi, không phải sao?"
". . ." Hạ Di Dạ cả kinh, hơi hoảng hốt, "Nào có?"
Linh Quỳnh nói cực kì nghiêm túc: "Ca ca uống máu của tôi nha, huyết nhục tương dung(*), không thân mật à?"
(*): giống kiểu 'anh đã mang trong mình giọt máu của em rồi đấy' á:))
". . ."
Hạ Di Dạ cạn lời.
Hắn quay đầu đi lên phía trước: "Đi nhanh đi, nơi này không an toàn."
Bởi vì nơi này ngư long hỗn tạp(**) rất dễ gặp phải chuyện bỗng dưng có drama đánh nhau ẩu đả, giống như chuyện vừa rồi.
(**): loại người nào cũng có.
Nhưng không có lần nào. . . Có thể cho hắn có cảm giác như vậy.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~