Trong căn phòng lạnh lẽo, một nữ nhân đang nhanh chóng lấy đồ đạc trên kệ vào rương.
Xung quang thỉnh thoảng lại rung chuyển.
Đá vụn và tro bụi rơi đầy đất.
Nữ nhân đóng rương lại, ôm nó đi đến cửa.
Ầm ầm ---
Rầm –
Không gian trước mặt nữ nhân đột nhiên sụp đổ, đá vụn từ phía trên rơi xuống mặt đất, tạo ra một cái hố sâu.
Nữ nhân bị ép lui về phòng.
"Khụ khụ ..."
Căn phòng tràn ngập khói bụi, có bóng người chậm rãi đứng lên, che miệng ho khan.
"Khụ khụ...."
Linh Quỳnh chống tảng đá nhảy ra ngoài, kéo tay Lạc Trần Y cùng ra.
"Đây là đâu?" Lạc Trần Y che miệng, phòng thủ từ từ đi vào.
Trước mắt là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn rõ người đứng trước mặt hắn.
"Không biết..."
Hai người còn chưa đứng vững đã có một đạo kình phong từ phía trước đánh tới.
Linh Quỳnh đẩy Lạc Trần Y ra, đạo kình phong sượt qua hai người, đánh vào tảng đá.
Tảng đá tan nát trong nháy mắt.
"Áaaa!"
Âm thanh bén nhọn vang lên từ phía sau, nữ tử quát lớn.
Khói bụi dần tan hết, Linh Quỳnh nhìn sang bên kia.
Một nữ tử đứng ở đó, tóc thưa thớt lộn xộn xõa sau lưng, trong ngực ôm một cái rương rất lớn.
Nữ tử mặc quần áo màu đen, vạt áo vừa dài vừa lớn, uốn lượn trên mặt đất, nhìn như quỷ mị.
Gương mặt gầy gò, hốc mắt lõm sâu, hai tròng mắt giống như hạt châu được đính ở bên trong, lúc nào cũng có thể rơi ra.
"Nói mau."
Linh Quỳnh bị dọa tới mức lùi về sau một bước.
Có cảm giác gặp quỷ giữa ban ngày.
Muốn bọn họ nói tại sao ở đây à?
Khi bọn họ rời khỏi hành lang thì bị nhóm người đuổi theo phát hiện.
Lúc này cảm giác sắp sụp đổ ngày càng rõ ràng, có một số chỗ đã sụp đổ, không có cách nào đi qua.
Linh Quỳnh và Lạc Trần Y bị đuổi đến phía trước và phía sau đều bị chặn.
Mắt thấy sắp trực tiếp giao chiến, kết quả đột nhiên lại sụp đổ, liền rớt xuống đây.
Chẳng qua nhìn tình huống trước mắt, vẫn phải giao chiến.
Nữ nhân đó rõ ràng cũng không muốn biết bọn họ là ai, nói một câu như vậy chỉ xem như là lời mở đầu.
"Này này."
Nữ tử trực tiếp đánh tới, Linh Quỳnh kéo Lạc Trần Y tránh đòn.
"Đừng động thủ nha, có chuyện gì từ từ thương lượng."
Lạc Trần Y: "...."
Lúc này nói những thứ này có ích gì?
Nữ tử đương nhiên không quan tâm điều đó.
Linh Quỳnh lại chỉ vào chỗ bị sụp đổ nói: "Không phải chứ, ngươi xem bây giờ ngươi cũng không ra ngoài được, động thủ với bọn ta có ích gì chứ?"
Nơi này chỉ có một lối ra, bây giờ đã bị chặn lại.
Nữ tử: "!!!"
Nữ tử tức giận, ra tay càng tàn nhẫn.
Lạc Trần Y biết võ công, nhưng mà lại khá bình thường, không có gì nổi bật.
Hai người phối hợp mà nữ tử ôm cái rương, không dễ thi triển võ công nên không tổn thương được bọn họ.
Ba người trong phòng ngươi đánh ta tránh, phá hủy không ít thứ, chỉ là không đánh trúng người.
Linh Quỳnh còn đặc biệt nhảy.
Không chỉ nhảy, mà còn nói chuyện không ngừng.
Nữ tử không đánh trúng người, bên tai còn ầm ĩ không chịu nổi, chỉ muốn bắt lấy Linh Quỳnh làm cô ngậm miệng.
"Đừng đánh nữa." Linh Quỳnh khoát tay: "Ngươi biết mệt không vậy?"
"......"
Nữ tử ôm rương thở dốc, thân thể nàng vốn đã gầy yếu, còn một thân màu đen, giống như cây trúc đang lắc lư.
Linh Quỳnh thở hổn hển, ánh mắt hướng đến cái rương nữ tử ôm không buông tay: "Cái rương đó của ngươi...."
Ầm –
Linh Quỳnh che ngực, nhìn đằng sau xuất hiện một cái hang lớn, nuốt một ngụm nước bọt.
Đánh từ xa mà vẫn trâu thế này...
Bất quá hình như nội lực nữ tử này lúc có lúc không.
Mới vừa rồi cùng nàng giao chiến, nếu nàng vẫn giữ lực đánh như vậy, vậy cô sắp bị đánh thành bánh thịt mất.
Ầm ầm –
Tảng đá đang chất đống đột nhiên lắc lư, ầm ầm lăn xuống.
"....." Ta phi!
Ngọn núi rung chuyển, tảng đá rơi xuống, nơi này sắp sụp đổ hoàn toàn.
Dưới chân Lạc Trần Y sụp đổ, thân thể hắn bỗng nhiên rơi xuống.
Linh Quỳnh đưa tay kéo hắn, nhưng vì sức rơi quá lớn, cô cũng rớt xuống theo.
Bên tai chỉ còn tiếng đất đá rơi xuống, ầm ầm không ngừng.
Cô không biết va phải thứ gì, eo bị đập một phát, đau đến mức Linh Quỳnh nhe răng trợn mắt.
"Lạc Trần Y?"
"Lạc Trần Y?"
Trước mắt là một mảnh đen kịt, giơ tay không thấy được năm ngón.
"Khụ khụ khụ...." Tiếng Lạc Trần Y ở bên trái vang lên: "Ta ở đây."
Linh Quỳnh lần theo âm thanh đi qua, chạm vào cánh tay Lạc Trần Y: "Ngươi không sao chứ?"
"..... Không sao."
Tiếng Lạc Trần Y có chút căng thẳng, giống như đang chịu đựng gì đó.
"Có phải bị thương không?"
Trước mắt Linh Quỳnh xuất hiện một tia sáng, cô nhìn về phía bên kia, là nữ tử đó châm lửa.
Nữ tử nhìn qua còn chật vật hơn trước.
Nhưng nàng vẫn ôm khư khư cái rương ấy.
Cho dù nàng bị thương, cũng không để cái rương đó có chút tổn hại nào.
Vị trí của bọn họ giống như một cái mật thất, bất quá nhiều thứ bên trong đã bị dập đến tan nát.
Một nửa còn lại thì trực tiếp bị chôn vùi.
Có lẽ là tình huống bây giờ không tốt, nữ tử cân nhắc không có tiếp tục ra tay.
.....
Chân Lạc Trần Y bị thương, máu tươi chảy ròng.
Linh Quỳnh ngồi xổm bên cạnh, cầm máu băng bó cho hắn.
Lạc Trần Y cắn môi không lên tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng.
Chắc do mất máu quá nhiều mà ý thức Lạc Trần Y có chút mơ hồ.
Linh Quỳnh thử nhiều lần vẫn không thể cầm máu cho Lạc Trần Y được.
"Nhãi con, đừng ngủ." Linh Quỳnh vỗ mặt Lạc Trần Y, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt in đỏ dấu ngón tay.
Linh Quỳnh lại nhanh chóng lau sạch cho hắn.
[Tình yêu, đến rút thẻ nha?] Âm thanh Lấp Lánh ngọt ngào vang lên [Cầm máu một lần, hạnh phúc cả đời]
"....."
Sao, bây giờ lừa gạt còn học theo quảng cáo?
Linh Quỳnh muốn tự cầm máu, cuối cùng phát hiện không được, bất đắc dĩ rút thẻ.
[Là thuốc ba phần độc]
"......"
Vậy mi còn bảo ba ba rút!!
Mi có bản lĩnh nói ba ba thì tự mình làm!!
"Hắn sắp chết rồi."
Âm thanh âm trầm vang lên từ phía sau.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn thấy một khuôn mặt rất dọa người.
Linh Quỳnh nhìn con yêu giống như hiện trường vụ án giết người, lại nhìn nữ tử, có chút đồng tình.... Không, không.
"Ngươi có biện pháp cứu hắn?"
"Bên cạnh là kho thuốc." Nữ tử hất cầm về một mặt tường: "Trong đó có thuốc."
Bức tường đó là nguyên một tảng đá.
Lối ra có lẽ đã bị đá vùi lấp.
"Không còn đường khác sao?" Không thể để con yêu treo được!
"Không có." Nữ tử ôm rương đi sang bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng: "Nhìn hắn chết đi."
"......."
Tàn nhẫn vậy.
Linh Quỳnh lau máu trên tay, nhìn qua không chút hoảng loạn: "Chẳng lẽ ngươi muốn bị giam ở đây đến chết?"
Nữ tử: "......"
"Chi bằng chúng ta hợp tác?" Linh Quỳnh cười một chút: "Ta không muốn chết ở đây, nhưng chỉ dựa vào người, hình như cũng không thể rời khỏi đây."
Tròng mắt nữ tử nhìn qua giống như muốn rớt ra, cười quái dị: "Sao ngươi không nghĩ ta đang chờ ngươi chết?"
"Vậy vừa rồi tại sao ngươi lại không động thủ?" Lúc nàng băng bó cho Lạc Trần Y, sau lưng không chút phòng thủ nào.
Nếu nàng ta muốn giết chết nàng, lúc đó chính là cơ hội tốt nhất.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~