~~~
Linh Quỳnh nhướng mày: "Nói như vậy thì anh biết sao?"
"Nếu không muốn bị nhốt ở đây, thì tốt nhất cô nên làm theo lời tôi nói."
Linh Quỳnh híp mắt cười xoay người liền đẩy vào quan tài một cái.
Phương Tạ Thủ: "!!!"
Chờ Phương Tạ Thủ bò lên một cây cột mới, Linh Quỳnh liền cười nói: "Bây giờ càng không an toàn có phải không Phương tiên sinh?"
Phương Tạ Thủ: "......"
Phương Tạ Thủ thở hồng hộc mấy hơi rồi nói: "Nếu tôi có chuyện gì cô cũng đừng mơ ra ngoài được!"
Linh Quỳnh: "Yên tâm, tôi đã thông báo cho người của Huyền môn, một người không giúp tôi ra được chẳng lẽ một đám người cũng không làm được sao?"
Phương Tạ Thủ hơi nhíu mày, cô ta thông báo từ lúc nào......
Chỗ này giống như một trận đồ bát quái, nếu không có người dẫn đường ai cũng đừng hòng vào được.
Dù cho có thể vào được cũng sẽ bị những hàng lang như mê cung bên ngoài vây khốn.
Có thể cô ta chỉ nói như vậy để lừa gạt mình.....
"Cô cho rằng nơi đó của cô rất an toàn sao?"
"Chỉ cần số lần đẩy vượt quá quy định mà vẫn không trở về được như cũ, chỗ của cô cũng sẽ bị chìm xuống."
Phương Tạ Thủ chỉ vào dòng nước đen phía dưới: " Nhìn thấy dòng nước này không?"
Linh Quỳnh nhìn theo, sau đó không tiếng động hỏi 'thì sao? '
Phương Tạ Thủ lấy một đồ vật từ trên người ra ném vào trong dòng nước.
Vật kia còn chưa rơi hoàn toàn vào trong nước đã bị một ngọn lửa từ đâu bất ngờ xuất hiện đốt thành tro bụi.
"Một khi ngã xuống thì đây chính là kết cục cô." Phương Tạ Thủ: "Mặc kệ cô là người hay là linh thể."
"Nếu cô lại tiếp tục đẩy loạn thì sau khi chỗ cô đứng bị chìm xuống, dòng nước đen này sẽ đốt cô thành tro, đến lúc đó đến cơ hội để cô chuyển kiếp đầu thai cũng không có."
Phương Tạ Thủ nói một hơi dài.
Linh Quỳnh như có điều suy nghĩ cũng không có lập tức trả lời hắn.
"Bạch Tri Vũ, tôi biết nên làm gì để khôi phục lại như cũ, nếu cô không muốn chết ở đây tốt nhất là hợp tác với tôi."
Linh Quỳnh: "Hợp tác?"
Phương Tạ Thủ nói: "Đúng vậy, tôi có thể đồng ý sẽ không động vào thân thể cô. Dù sao cũng không phải không có thân thể cô thì không được, tôi có thể đổi một cái khác, cho nên chúng ta không nhất thiết phải đồng quy vu tận."
Linh Quỳnh nhấc tay đặt trên quan tài ra, dường như cảm thấy có chút hứng thú:"Anh muốn hợp tác như thế nào?"
"Cô đưa Hồn chuông cho tôi để tôi qua đó."
"Phương tiên sinh, vừa bắt đầu đã đòi Hồn chuông, không thấy quá phận sao !?"
"Nếu cô sợ tôi sẽ làm gì đó thì có thể gỡ Hồn chuông ra, chỉ cần đưa tôi một mảnh cũng được."
Linh Quỳnh đảo mắt hai vòng, lớn mật suy đoán: "Là bởi vì không có Hồn chuông nên anh mới không đến đây được đúng không!?"
Vừa rồi có vài lần cây cột cách sân khấu rất gần. Phương Tạ Thủ hoàn toàn có cơ hội nhảy qua. Nhưng mà hắn đều không nhảy......
Bây giờ lại mở miệng đòi Hồn chuông, còn nói chỉ cần mảnh nhỏ cũng có thể......
Phương Tạ Thủ: "......"
"Nói như vậy, Phương tiên sinh cũng không có bất kỳ ưu thế nào." Linh Quỳnh vuốt vuốt Hồn chuông.
Sắc mặt Phương Tạ Thủ hơi đen lại, cắn răng nói: "Nhưng chỉ có mình tôi biết phải làm như thế nào mới có thể khiến nơi này trở về nguyên trạng!"
Nếu không mọi người sẽ bị nhốt ở đây đến chết!
Linh Quỳnh: "Vậy cũng chưa chắc."
Phương Tạ Thủ cực kỳ tự tin đối với chuyện này, cười lạnh một tiếng: "Vậy cô cứ thử một lần đi."
...
"Khụ khụ......"
Sương mù trong núi nhiều nhiệt độ không khí lại thấp, Bạch Tấn thỉnh thoảng thấp giọng ho khan hai tiếng.
"Tiên sinh, cơ thể ngài......"
Bạch Tấn khoát khoát tay: "Không sao, tiếp tục đi."
Đám người liếc nhau, che chở Bạch Tấn tiếp tục đi lên trên.
Phía trước là Khô Mộc đạo trưởng và những người Huyền môn còn lại.
Bạch Tấn cơ trí chạy về báo tin, vừa hay Khô Mộc đạo trưởng cũng ở đó, thế nên bọn họ liền cùng nhau đến.
Chờ đám người Bạch Tấn đi qua dãy hành lang như mê cung kia, đã là chuyện của hai giờ sau.
Nhanh trí dẫn theo bọn họ vào mộ thất.
Có người không chú ý suýt chút nữa đã giẫm vào trong dòng nước đen, được người phía sau kéo lại.
Nhưng đồ trên người lại rớt xuống, ngọn lửa liền vọt lên, chớp mắt liền đốt vật kia thành tro, biến mất giữa dòng nước.
Một đám người phía sau lòng đầy sợ hãi.
Nếu người không may ngã xuống......
"Mau nhìn kìa!"
Bạch Tấn nhìn theo, ở trên cây cột cách đó không xa có treo một người, nhìn qua đã kiệt sức không bò lên nổi.
"Là Phương Tạ Thủ." Có người nhận ra người nọ.
Bọn họ cũng thấy người ở trên sân khấu.
Nam nhân trẻ tuổi đứng trước một quan tài gỗ, mặt không cảm xúc nhìn Phương Tạ Thủ giãy dụa.
Hình ảnh này không giống với những gì bọn họ đã nghĩ...
Phần lớn người ở đây chỉ nhìn thấy Thịnh Minh Tuế, Bạch Tấn và Khô Mộc đạo trưởng thì nhìn thấy Linh Quỳnh đang đè xuống quan tài gỗ.
...
"Dừng tay...... Mau dừng tay!!" Phương Tạ Thủ thật sự đã không còn khí lực: "Tôi sẽ nói cho cô biết, cô đừng xoay nữa!!"
Lại xoay thêm nữa, hắn cũng không còn sức để đổi qua một cây cột khác, cuối cùng chắc chắn sẽ rớt vào trong dòng nước.
Con nhóc thối kia vậy mà không sợ thật sự xoay tới cuối cùng, muốn đồng quy vu tận.
"Nói sớm như vậy không phải tốt hơn sao." Linh Quỳnh vỗ tay một cái, hại cô xoay lâu như vậy tay cũng tê rồi!
"......"
Phương Tạ Thủ suýt chút nữa thở không nổi trực tiếp ngã xuống từ trên cây cột.
"Nói đi."
Phương Tạ Thủ: "Chỉ cần đặt Hồn chuông lên thân thể cô là có thể mang thân thể rời khỏi đây. Nhưng mà cô chỉ có ba giờ, nếu hết thời gian mà cô vẫn không trở lại thẩn thể thì vẫn phải chết như cũ!"
Linh Quỳnh: "Anh không gạt tôi chứ?"
"Không có!" Phương Tạ Thủ tức giận nói: "Cách tốt nhất chính là cô sử dụng Hồn chuông ở chỗ này luôn."
Linh Quỳnh con ngươi đảo một vòng, khuôn mặt nghi hoặc: "Tại sao anh lại muốn tôi sử dụng Hồn chuông ở đây? Anh có ý gì?"
Phương Tạ Thủ dụ dỗ cô sử dụng Hồn chuông ở chỗ này khẳng định là không xuất phát từ từ ý tốt.
Bản cô nương còn lâu mới bị lừa !
Phương Tạ Thủ cười nhạt: "Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi."
Linh Quỳnh nặn ra một nụ cười giả: "Tôi lại không cần đấy."
...
Người bên ngoài thấy kỳ quái "Hắn đang nói chuyện với ai vậy?"
Nam sinh kia cũng không nói chuyện mà......
Tại sao Phương Tạ Thủ vẫn nói chuyện mãi vậy?
Lẽ nào ở đây còn có thứ mà bọn họ không nhìn thấy?
Nhưng chỗ này lại rất sạch sẽ, cũng không có đồ gì dơ bẩn mà. Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Phương Tạ Thủ lại nói tiếp.
"Cô phải chuyển theo hướng dẫn của tôi." Phương Tạ Thủ cắn răng nặn thêm mấy chữ: "Ngàn vạn lần không thể chuyển sai thêm nữa!!"
Linh Quỳnh giơ tay ra hiệu ok.
Chuyên nghiệp, yên tâm!
Những cây cột này chỉ biết lên lên xuống xuống, cũng không có tác dụng nào khác.
Phương Tạ Thủ chỉ huy cô một hồi chuyển qua trái, một chút lại sang bên phải.
Thế nhưng sau mỗi lần chuyển, cây cột cũng không có bất kỳ biến hóa gì, bảo trì trạng thái bất động.
Sau khi chuyển xong một vòng cuối cùng, dòng nước đen ngòm chậm rãi rút đi, mấy cây cột dâng lên hạ xuống mặt đất dần dần xuất hiện.
Phương Tạ Thủ vừa rơi xuống đất, lập tức chạy ra bên ngoài.
Giữ được rừng xanh thì không lo không có củi đốt.
Mấy giây sau, cơ thể Phương Tạ Thủ khựng lại nhìn lối ra kín mít người.
"......"
"......"
Tình cảnh liền rơi vào bầu không khí xấu hổ.
Phương Tạ Thủ vừa rồi đưa lưng về phía cửa ra nên hoàn toàn không chú ý tới có một nhóm người xuất hiện.
Nhưng đường ra mộ thất chỉ có một cái, lúc này mà Phương Tạ Thủ muốn chạy cũng chạy không thoát.
Có người phản ứng lại, liền đè Phương Tạ Thủ xuống đất, tất cả mọi người còn có chút mơ hồ.
Người này dễ bắt vậy à?
Phương Tạ Thủ: "......"
Hắn đã nhảy trên mấy cây cột vài giờ, còn có vết thương trước đó do đánh nhau với Linh Quỳnh.
Còn có thể không dễ bắt sao?
Phương Tạ Thủ rất hối hận, lúc trước sao không trực tiếp giết chết cô ta cho rồi.
Nếu như khi đó giết chết cô ta, làm sao việc này còn xảy ra được.
Đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó
~~~