“Đương nhiên cũng sẽ tới rồi, mẹ đừng lo, anh ấy sẽ không bỏ lỡ buổi tiệc đầu. Con đảm bảo luôn.”
Lộc Nhân nhìn ra sự chắc chắn trong lời nói của cô, nhưng với mức độ
quan sát của mình, bà nghĩ rằng cô con gái này chẳng qua chỉ nói bừa.
Song bà cũng không thể bắt ép được người như Âu Minh Âu Minh Triết. Thở
dài một hơi, bà cầm chiếc túi xách Birkins da cá sấu màu tím của thương
hiệu Hermes lên, bản thân cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Không còn sớm nữa, mẹ còn có việc ở nhà nên giờ mẹ phải về đây.”
Trong lòng thật có chút luyến tiếc, chỉ mới nói chuyện với nhau vài câu
mà mẹ đã phải đi rồi. Tuy nhiên, Đàm Tiểu Ân rất nghe lời, sau đó liền
chào tạm biệt để bà rời đi. Lúc quay sang thì nhìn thấy một cặp mẹ con
nói chuyện rôm rả với nhau, cô con gái còn ôm lấy cánh tay của người mẹ
làm nũng.
“Thế mẹ muốn xem phim hài hay xem phim tình cảm đây?” - Cô gái đôi mắt sáng ngời nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh.
“Ôi dào, lớn tuổi thế này rồi mà đi xem phim tình cảm ngọt ngào gì nữa,
đi xem hoạt hình đi.” - Người phụ nữ kia mỉm cười đôn hậu, bàn tay đã
xuất hiện nhiều nếp nhăn xoa lên đầu cô gái kia.
Chỉ là một chi tiết nhỏ, ấy vậy lại khiến cho Đàm Tiểu Ân cảm động, hình như từ khi bắt đầu có nhận thức, cô chưa từng được mẹ sờ đầu. Khi nhìn
thấy hành động kia của hai người xa lạ, trong lòng phút chốc có xúc động muốn khóc...
Giả sử, giả sử có thông minh, tài giỏi hơn một chút, liệu có thể hay
không mẹ cũng sẽ đối xử với cô như người phụ nữ trung niên kia đối với
cô gái?
Đàm Tiểu Ân quay trở lại tiệm sách với khuôn mặt đầy phiền não, hai mắt
cúi gằm xuống chỉ để lộ phần gáy trắng nõn. Điều này đã nhanh chóng làm
cho bà Trương để ý.
“Sao vậy cô gái trẻ, người ta gặp mẹ xong thì cười như đứa trẻ, mặt của cháu lại giống như chuốc thêm ưu phiền vậy?”
Đàm Tiểu Ân lúc này ngước mắt lên, dù không có khóc nhưng khóe mắt có
hơi hồng lên. Cố rặn ra nụ cười máy móc, Đàm Tiểu Ân lắc đầu bảo chính
mình không có chuyện gì. Sau lại cất đồ của mình, chuẩn bị làm việc, bà
Trương cũng đi theo cô, không giấu được thắc mắc trong lòng mà cất tiếng hỏi:
“Người hồi nãy là mẹ cháu sao?”
Tiểu Ân gật đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt nhìn bà Trương có chút khó hiểu. Bà Trương chỉ cười trừ, đáp lại ánh mắt của cô bằng một câu nói.
“Tại bà cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, chậc. Nhìn là biết cha mẹ cháu là người giàu có, hà cớ gì phải để cháu chịu khổ như vậy?”
Đàm Tiểu Ân mím môi, cô không nghĩ rằng đi làm thêm như thế này là chịu
khổ. Dù sao từ khi lên cấp ba cô đã biết đi làm những công việc kiểu này để vừa học vừa kiếm tiền đóng học phí rồi. Ngẫm lại thời gian đó còn
khổ hơn bây giờ rất nhiều, không có một ông xã với khuôn mặt phi thường
đẹp trai như Âu Minh Triết bây giờ. Ban đêm gặp ác mộng cũng chỉ biết
trốn mình trong chăn chứ không phải được nằm trong vòng tay ấm áp của
ông xã.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, Đàm Tiểu Ân cứ như được tiếp thêm năng lượng.
Phải rồi, cô còn có Minh Triết mà, cũng đâu phải lẻ loi cô độc đầu mà
phải buồn.
“Cháu lại không cảm thấy khổ nha, mục đích của cháu chính là kiếm tiền nuôi ông xã của
mình, cũng đâu có liên quan gì đến cha mẹ nha” - Chẳng mấy chốc, Tiểu Ân đã khôi phục tâm trạng, tươi cười mang chồng sách mới nhập vào bên
trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT