Nghĩ rồi lại nghĩ, chẳng mấy chốc đã tan học. Ngay lúc cậu ta chuẩn bị
xách cặp ra về thì bóng dáng nhỏ nhắn đã tiến đến gần cậu ta, thâm tâm
không khỏi vui mừng, là Tiểu Ân đây mà.
Đang lúc Bạch Phong Vũ chuẩn bị nói gì đó, Đàm Tiểu Ân đã điện thoại ra
trước mắt của cậu ta. Trong giây lát, Bạch Phong Vũ không hiểu được dụng ý của cô.
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu mau xoá mấy cái bình luận thả thính ở trong truyện tôi vẽ đi" - Đôi mắt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào Bạch Phong Vũ, nói.
"Vì sao?" - Bạch Phong Vũ có hơi bất ngờ khi biết Đàm Tiểu Ân hiểu được
mấy lời bình luận kia của cậu ta là thả thính. Nhưng bất ngờ đó đã nhanh chóng thay bằng cái nhăn mày.
"Chồng tôi không thích." - Đơn giản, ngắn gọn, dễ hiểu. Chỉ cần ông xã
của cô không thích, cô cũng sẽ không thích. Trên tất thảy chính là cô
đột nhiên cảm giác vô cùng sợ hãi trước ảnh
mắt thâm trầm cùng với khí chất bức người của Âu Minh Triết lúc nhìn vào mấy dòng bình luận kia.
"Ây này, không phải chứ, bình luận là quyền riêng của tôi mà, chồng cậu
không thích thì tôi càng nhắn nhiều một chút. Nếu chỉ có vài chuyện nhỏ
này mà hắn ta đã mặt mày cau có với cậu tức là không phải người tốt..."
"Không được nói ông xã của tôi xấu nghe chưa? Với lại, đây là tôi cảnh
báo cậu biết trước, tôi không đảm bảo điều gì nếu cậu cứ tiếp tục bình
luận những dòng trạng thái như vậy đâu." - Nói đoạn, Đàm Tiểu Ân cũng
không có nhìn sắc mặt của Bạch Phong Vũ như thế nào, lập tức quay người
đi mất.
Vừa ra khỏi cổng trường, Đàm Tiểu Ân nhìn thấy trên đường ở phía đối
diện xuất hiện một chiếc Mercedes màu xanh đen. Cả quãng đừng đều thả
tốc độ đi rất chậm, giống như đang theo dấu chân của cô. Trong lòng thầm cảm thán một câu, không ổn!
Đừng nói đây là bọn bắt cóc người đấy nhé? Bắt cóc người cũng chịu chơi
như thế cơ à, nhìn chiếc xe sang chảnh thế này, cũng không phải là ít
tiền nha?
Người trong xe đi được một quãng rồi nhất quyết dừng lại. Sau đó thì đỗ
xe ở một quãng gần đó rồi mới từ trên Mercedes bước xuống. Một hai tiếng liền gọi tên, những tên thốt ra không phải tên cô, mà là tên của chị
gái cô.
"Nhu Nhi..."
Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng vào trong tại
của cô lại là một kiểu cách khác. Trong tưởng tượng của Tiểu Ân, giọng
nói kia không khác những giọng ma nữ chui từ gầm giường mà những cô giúp việc khi cô còn nhỏ thường hay kể.
Đàm Tiểu Ân sợ hãi không dám quay đầu lại, lập tức ba chân bốn cẳng dốc
hết sức bình sinh mà chạy, chỉ còn vài trăm mét nữa là đến tiệm sách bà
Trương rồi. Cô phải nhanh chóng chạy đến đó, bà Trương có lẽ sẽ bảo vệ
được cô.
Lộc Nhân nhìn thấy cảnh Đàm Tiểu Ân chạy bán sống bán chết như vậy, ánh
mắt trở nên hoang mang. Bà vừa cùng đám bạn của mình uống trà trò chuyện về. Đi qua trường học thì thấy bóng dáng của Đàm Tiểu Ân nên mới tiện
thể tiến đến muốn nói với cô vài chuyện. Ai ngờ đầu bà vừa lên tiếng thì con bé lại chạy như gặp ma vậy?
"Kì quái, con bé này không những đầu óc ngốc nghếch, đến tại cũng nghe
không rõ sao? Nghe giọng nói của mình lại chạy như ma đuổi vậy."
Lộc Nhân cũng chỉ đành kêu lái xe chạy theo Đàm Tiểu Ân. Đã lỡ gặp ở đây rồi, cũng đỡ phải đưa xe đến Âu gia làm gì. Đối với cậu con rể khó nắm
bắt đó, bà tốt nhất vẫn không nên dây dưa nhiều, kẻo lại bị hắn nắm
thóp.
Chạy vào cửa tiệm với dáng điệu hớt hải, bà Trường thấy vậy thì quan tâm hỏi.
"Tiểu Ân, sao vậy? Cháu vẫn chưa muộn giờ làm mà, không cần phải chạy như ma đuổi vậy đâu!"
Đàm Tiểu Ân đang cố gắng bình ổn lại nhịp thở của mình, mãi một lúc sau mới cất tiếng nói có hơi đứt quãng của mình.
"Không phải, bà Trương... Có... Có ma đuổi.."
Bà Trương nghe vậy thì phì cười, đứa trẻ ngốc này lại suy diễn lung tung rồi. Bà đang định nói gì đó, thì từ bên ngoài cửa tiệm bước vào một
người phụ nữ trạc tuổi. Nhìn cách thức ăn
mặc là biết nhà quyền quý, bà Trương chỉ tạm gác chuyện của Tiểu Ân qua một bên, tiến lại
chào hỏi khách. Đàm Tiểu Ân theo hướng nhìn của bà Trương, quay đầu lại, cả người ngơi ngác một phen.
"Me?"
"Me?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT