Doãn Lập Thành vừa nghe thấy bảo bối nhà mình chạy đến quán bar chơi,
không thèm suy nghĩ nhiều đã lên chiếc Bugatti Veyron phi một đường tới
Gibson.
Vừa bước vào bên trong đã cảm thấy không khí nơi này có phần quỷ dị.
Gibson rõ ràng là nơi rộn ràng náo nhiệt bậc nhất của thành phố Willow
này khi về đêm. Vậy mà lúc này đây không khí có phần giống như tổ chức
tang lễ vậy, âm u muôn phần.
Doãn Lập Thành cũng không nghĩ nhiều, mắt thấy Vu Hân đang đưa khuôn mặt ngơ ngác nhìn Âu Minh Triết thì lập tức chạy đến, chắn trước mặt Vu
Hân.
"Lão Âu, Vu Hân còn nhỏ, cậu đừng có mà nổi cáu với cô bé"
Lúc này Doãn Lập Thành mới để ý, Minh Triết đang dùng phương thức bế
công chúa ôm lấy một cô gái trong lòng. Cả khuôn mặt của cô gái kia đều
úp vào lồng ngực của hắn nên Lập Thành không thể nhìn rõ được.
Giây sau, anh đã nghe thấy tiếng Âu Minh Triết hằng giọng.
"Vậy cậu lo mà quản cô nhóc đó, đừng có mà lôi lôi kéo kéo vợ của tôi
đến những nơi như thế này nữa!" - Trong giọng nói còn pha chút tức giận.
Nói đoạn, hắn quay người, hướng về phía cửa, cứng ngắc bước đi. Bỏ lại
ánh mắt nơm nớp lo lắng của tất cả mọi người đang nhìn về phía mình.
Doãn Lập Thành cũng ngơ luôn rồi. Nhìn sang Vu Hân đang quay đầu chuẩn bị chạy đi, nhanh tay tóm lấy cổ áo của cô kéo lại.
"Em còn định trốn? Tôi bảo như thế nào? Nếu còn dám trốn tôi tới bar một lần nữa..."
"Không... Không phải như anh nghĩ đâu..."
Còn chưa kịp thanh minh gì, cả người đã bị tên đàn ông cơ thể cao lớn
kia nhấc bổng lên vác lên vai, cứ như vác cái bao tải vậy.
Vu Hân cả mặt đỏ bừng, hai tay dùng lực không hề nhỏ đánh túi bụi vào lưng của anh.
"Ah... Thả em xuống... Lập Thành, nghe em nói, thả em xuống đi... Em hôm nay thật sự không đến bar để chơi mà..."
Nhưng mà cho dù kêu gào ra sao, Vu Hân vẫn bị Doãn Lập Thành nhấc bổng
lên xe của mình. Thắt dây an toàn cho cô ấy xong, anh mới quay sang đích thân hỏi tội.
"Vậy nói đi, cho tôi biết lí do em tới nơi đó. Nếu lí do không chính
đáng, em biết rõ tôi sẽ trừng phạt em như thế nào!" - Doãn Lập Thành vừa nói, khuôn mặt lộ ra bản chất xấu xa, khiến Vu Hân thường ngày hôn nháo lúc này chỉ biết nuốt nước miếng, lùi ra xa một chút.
Vu Hân cắn cắn môi, sau cùng vẫn là nói ra: "Em đến bày cho Tiểu Ân biết như thế nào là nữ nhân xấu."
Doãn Lập Thành nheo mắt lại, rõ ràng là không tin những gì mà Vu Hân nói.
"Anh không tin, vậy mà còn hỏi làm gì." - Vu Hân biết lí do có hơi khó
tin, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ mà Lập Thành dành cho mình,
trong lòng có chút không vui.
Nhưng so với thái độ hậm hực của Vu Hân, Doãn Lập Thành chỉ cười cười. Xoa đầu cô nhóc này.
"Sao em biết tới VỢ của lão Âu được hay vậy?"
"Anh cũng biết mà, chính là cô gái ở tiệm sách bà Trương nha! Anh còn
khen bạn ấy đẹp, ít tuổi vậy mà đã có chồng tiếc quá! Anh chính là đã
nói vậy!" - Vu Hân phụng má đáp lại.
Chỗ Doãn Lập Thành nhang lắm đã xong chuyện, chẳng qua nơi này của Âu
Minh Triết thì không dễ dàng như vậy. Đàm Tiểu Ân uống say cư nhiên trở
thành nhóc con dính người.
Bước ra khỏi cửa Gibson, tay nhỏ của cô gái hết sờ lại nắn lồng ngực của hắn. Hai má ửng đỏ, khuôn mặt ngây ngô nhăn nhún thành một cục, ngón
tay nhỏ nhắn chọc chọc vào vùng bụng của hắn.
"Cũng vậy, chọc không vui!"
Âu Minh Triết bị cô chọc tới chọc lui, cơ thể đã bắt đầu phản ứng. Nhưng vẫn phải tiến lên phía trước, đi đến cửa xe. Song, Đàm Tiểu Ân lại
chẳng biết cái gì, tiếp tục sờ loạn. Dường như nhìn thấy trò chơi mới,
bàn tay sờ đến vùng ngực của hắn. Hai mắt mơ hồ ngước lên, nhìn người
đang bế mình, nhỏ giọng nói.
"Nó đập này..." - Còn rất ấm nữa, cô rất thích nha.
Âu Minh Triết nghiến răng lại, hận không thể đem người đã cho Tiểu Ân
uống rượu một phát đấm. Nhưng sự việc đã thành như vậy, hắn chỉ biết thở dài, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng rồi nhỏ giọng giải thích.
"Phía dưới lớp xương sườn đó chính là tim, cái em đang cảm nhận chính là nhịp tim của tôi."
"Ah, thì ra là tim nha." - Đàm Tiểu Ân gật đầu, giống như một đứa ngốc.
Để cô ngồi bên ghế phụ thì cả người cô vặn vẹo không muốn, cử chống đối
với hắn mãi. Phải mất hơn 20 phút, Âu Minh Triết mới có thể để cho Đàm
Tiểu Ân ngồi ngoan ngoãn ở trên xe để bản thân yên tâm lái xe về nhà.
Chính là để cô nằm trên chân của hắn...
Khuôn mặt của Đàm Tiểu Ân không khác trái cà chua là mấy, đỏ đỏ hồng
hồng. Khoé miệng như được một tầng nước phủ lên, hồng nhuận nằm ngoan
ngoãn trong lồng ngực của hắn. Chốc chốc lại có tới Cọ lui làm cơ thể Âu Minh Triết cứng ngắc lại.
Ai biểu cô mãi không chịu thắt dây an toàn, hại hắn chỉ còn cách để cô
vào lòng mình, giữ chặt cô. Còn không dám lái xe nhanh, sợ cô vì quán
tính mà ngã ra phía trước, sẽ đập trúng đầu xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT