Cô ấy không hề tỏ ra tức giận, chẳng qua chỉ bình tĩnh nhìn về phía Đàm Tiểu Ân, nói: “Tiểu Ân, chúng ta vào lớp đi.”
Hai người nói xong, măc kệ Đinh Cẩn vẫn đứng đó, cùng đi vào trong.
Lúc lên cầu thang, Đàm Tiểu Ân nói với Lâm Vi: “Đinh Cẩn bị thần kinh rồi, cậu ta cứ thi thoảng lại điên điên khùng khùng, cậu đừng để trong lòng. Mình và cậu ta không có quan hệ gì đâu.”
Lâm Vi nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, nói: “Thật ra trong lòng Đinh Cẩn chưa từng quên cậu, từ trước đến giờ, người cậu ấy yêu chỉ có một mình cậu, Đàm Tiểu Ân ạ.”
“Cậu nói chuyện này với mình làm gì?” Đàm Tiểu Ân trừng Lâm Vi một cái, “Chuyện của mình và Đinh Cẩn đã qua lâu lắm rồi.”
Vốn là Đàm Tiểu Ân không cảm thấy mình có gì sai nhưng nghe Lâm Vi nói như vậy, làm cho trong lòng Đàm Tiểu Ân cảm thấy rất áy náy.
Luôn cảm thấy hình như là mình đã ảnh hưởng đến quan hệ của cô ấy với Đinh Cẩn.
Lâm Vi cười nói: “Tiểu Ân, Nhà họ Vũ phá sản, Vũ Minh Hân cũng đã bị báo ứng, cậu hãy tha thứ cho Đinh Cẩn đi. ban đầu hai người cũng vì bị kẻ thứ ba khiêu khích nên mới chia tay, hiện tại, coi như không thể ở chung một chỗ, cậu cũng đừng hận Đinh Cẩn nũa, có được không?”
Đàm Tiểu Ân coi như đã nhìn ra, Lâm Vi thật sự đang giúp Đinh Cẩn khuyên cô!
Cô không nghĩ tới Lâm Vi sẽ làm như vậy.
Cô nhìn Lâm Vi, “Đinh Cẩn bảo cậu tới làm thuyết khách sao?”
“Không,là mình tự nguyện.” Lâm Vi nhìn lấy Đàm Tiểu Ân, “Mình giúp cậu ấy tới khuyên cậu là vì mình yêu Đinh Cẩn,nhưng mình và Vũ Minh Hân không giống nhau,thứ Vũ Minh Hân mong muốn, là lấy được con người của Đinh Cẩn. Còn mình… lại hy vọng cậu ấy có thể có được thứ mình muốn.”
“…” Lâm Vi nói vậy làm cho Đàm Tiểu Ân cảm thấy trong lòng chua xót, “Cậu đừng ngốc như vậy có được không. Thứ mình thích thì phải cố gắng theo đuổi, cậu như vậy là có ý gì? Cậu đâu nợ cậu ta cái gì.”
Tên khốn Đinh Cẩn kia, có gì đáng để Lâm Vi đối tốt với hắn như vậy?
Đàm Tiểu Ân cảm thấy hắn không đáng giá để đánh đổi nhiều như vậy.
Giảng viên đi vào, hai người cũng không nói chuyện này nữa.
Buổi chiều đoàn thanh niên tổ chức hoạt động,lúc Đàm Tiểu Ân đi qua, nhìn thấy Dương Nhạc Linh đang nói chuyện với mấy người khác, thấy cô ta, Đàm Tiểu Ân nhíu mày một cái.
Cô ta tới nơi này làm gì?
Dương Nhạc Linh rất được lòng người, mặc dù là lần đầu tiên tới, nhưng, mọi người đều rất thích cô ta.
Cô ta đứng nổi bật ở trong đám người,
Đàm Tiểu Ân xoay người muốn đi, định xin nghỉ, Dương Nhạc Linh lại trước một bước gọi cô lại, “Tiểu Ân.”
“…” Mọi người cũng nhìn lại.
Ở trong mắt bọn họ, có thể quen biết Dương Nhạc Linh, là chuyện vô cùng vinh hạnh.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng Dương Nhạc Linh đối với Đàm Tiểu Ân dường như rất quen thuộc.
Loại thời điểm này, Đàm Tiểu Ân cũng không tiện bỏ đi.
Dù sao hoạt động đoàn này, sau này cô vẫn phải tham gia nhiều
Cô quay đầu lại, cố nặn ra nụ cười, ” Cô Dương “
Dương Nhạc Linh đi tới, đứng ở trước mặt cô, nói: “Thật là đúng lúc, ở chỗ này cũng gặp được em.”
Loại trùng hợp này, Đàm Tiểu Ân không có chút vui vẻ nào để đón nhận cả.
Dương Nhạc Linh nhìn cô, nói, ” Cô vừa vặn có một số việc muốn tìm em, em có tiện nói chuyện không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT