Thấy một màn như vậy, Lý Sơn vội vàng nghênh đón, “Ngài Âu.”
Âu Minh Triết ra dấu cho Lý Sơn im lặng,Sợ anh ta làm ồn đến Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết tiếp tục cõng Đàm Tiểu Ân đi vào bên trong.
Lý Sơn nói: “Chân của anh còn chưa hoàn toàn bình phục,bác sĩ Kỷ nói vẫn phải chú ý một chút, hay là để tôi giúp anh!”
“Không sao” Âu Minh Triết chững chạc nói nói: “Tôi tự có chừng mực.”
Âu Minh Triết đem Đàm Tiểu Ân trở về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn lên.
Hải Thành ban đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một động tĩnh gì, anh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ngủ say như vậy đã là đây là thứ đẹp nhất mà anh muốn nhìn thấy cả đời này.
Sáng hôm sau, Đàm Tiểu Ân tỉnh dậy, liền bị Lý Sơn dạy dỗ một trận, “Ngài Âu hiện tại vừa bình phục, cô phải chú ý một chút.”
“… Biết rồi.” Đàm Tiểu Ân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lý Sơn, phát hiện chỉ cần là chuyện của Âu Minh Triết, Lý Sơn thật sự sẽ trở nên rất đáng sợ.
Âu Minh Triết mặc quần áo tử tế, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lý Sơn, hỏi: “Sao thế?”
Lý Sơn thấy anh đi ra, chột dạ nói: “Không, tôi chủ nói chuyện phiếm với phu nhân thôi, Ngài Âu chào buổi sáng.”
Ở ngay trước mặt Âu Minh Triết, anh ta cũng không dám ho he gì nữa.
Nhưng ở sau lưng,cái gì nên nói anh ta vẫn sẽ nói.
–
Hôm nay là chủ nhật, bọn họ sau khi ăn cơm trưa xong, trực tiếp trở về Kinh Châu.
Trước khi Về nhà, hai người đến Nhà họ Âu một chuyến.
Âu Minh Triết về Hải Thành thăm ba mẹ Đàm Tiểu Ân, bà Âu cũng biết.
Âu Minh Triết sau khi trở lại muốn nói với bà một tiếng, thuận tiện ăn chung bữa cơm.
Kết quả bọn họ vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng người đang nói chuyện phòng khách:
“Mẹ, nghe nói mẹ không khỏe, con liền muốn tới xem mẹ thế nào. Thời gian trước con bận quá, hôm nay mới có thời gian cùng Niệm Niệm sang đây với mẹ” Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé!
Lúc đầu Đàm Tiểu Ân còn đang nghĩ, mẹ Âu trừ Âu Châu Du ra lại còn có một cô con gái khác?
Nhưng nghe một lúc, phát hiện đây không phải là Dương Nhạc Linh sao?
Đàm Tiểu Ân dừng một chút, nhìn Âu Minh Triết một cái, phát hiện Âu Minh Triết cũng dừng bước, biểu tình trở nên rất nghiêm túc.
“Tôi không phải là mẹ cô.” Bà Âu không thèm khách sáo, lạnh lùng đáp.
Lần trước bọn họ ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ăn cơm, khi đó Dương Nhạc Linh gọi bà thế nào?
Gọi là dì cơ mà
Như bây giờ, có phần quá buồn cười đi!
Thấy gương mặt lạnh lùng của bà Âu, Thẩm Niệm Niệm cười giúp Dương Nhạc Linh giảng hòa, cố gắng bình thường hóa không khí: “bác đừng nóng giận. Nhạc Linh là thật tâm sang đây thăm bác mà.”
“Thăm bác?” Bà Âu cười khẽ một tiếng,quay phía Dương Nhạc Linh “Bác không có cái phúc này. Lần trước gặp cô Dương đây, không phải đã nói rất rõ rồi sao.”
Hiện tại Minh Triết tốt rồi, cô ta lại chạy tới cửa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT