Âu Minh Triết nhìn cô,cười gian đưa tay ra, giúp cô sửa lại đầu tóc rối bời, ở trên trán của cô nặng nề mà hôn một cái, mới ôm cô ngồi dậy.Hai người nhìn nhau một lúc, bình tĩnh lại, chỉnh trang quần áo đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân có chút chột dạ nhìn quần áo trên người mình, thấy quần áo có nếp nhăn ra sức vuốt cho phẳng lại, “Nhìn như này liệu mọi người có phát hiện ra không?”
Mặc dù hai người cũng chưa kịp làm xong,nhưng cũng không phải chưa làm được gì, Đàm Tiểu Ân chung quy vẫn lo bị mọi người nhìn ra hai người họ vừa rồi ở trong phòng làm cái gì.
Âu Minh Triết cười một tiếng, “Không đâu.”
Anh đứng lên, cầm tay cô, mở cửa phòng ra.
Đàm Tiểu Ân đi ra ngoài trước, Âu Minh Triết sau đó mới đi ra.
Bà Đàm làm một bàn lớn thức ăn, đối với Âu Minh Triết vô cùng nhiệt tình, quả thực là coi Âu Minh Triết là khách quý tiếp đãi.
Hôm nay đã tới đây, Đàm Tiểu Ân cũng không tranh cãi gì với ba mẹ nữa, cũng không nói gì để cho bọn họ mất hứng.
Cô để cho Âu Minh Triết cùng Lý Sơn ngồi xuống trước, sau đó đi giúp dọn bát đũa.
Lúc bọn họ ăn cơm, thím Hương đã đem chuyện Đàm Tiểu Ân mang theo Âu Minh Triết trở về buôn dưa lê khắp nơi, toàn bộ khu tập thể đều biết.
Mới vừa cơm nước xong, Đàm Tiểu Ân đi vào bếp rửa bát.
Mặc dù cô và Bà Đàm quan hệ không tốt, nhưng chuyện nên làm thì vẫn sẽ làm.
Âu Minh Triết đứng ở cửa, nhìn Đàm Tiểu Ân, “Có muốn anh giúp em một tay không?”
Ở nhà đã rất lâu rồi anh không có để cho Đàm Tiểu Ân làm những chuyện này.
Âu Minh Triết yêu chiều Đàm Tiểu Ân thật sự như con gái nhỏ vậy.
Coi như Đàm Tiểu Ân có lúc muốn làm việc nhà, anh cũng sẽ không cho cô làm.
Loại chuyện như rửa bát này,đã có người làm.
Nghe xong Âu Minh Triết nói, Đàm Tiểu Ân không nhịn được mà cười một tiếng, “Để cho anh rửa bát á? Không cần, vẫn nên để em tự làm đi.”
Cô không thể tưởng tượng ra nếu để cho Âu Minh Triết rửa bát thì sẽ như thế nào.
Bà Đàm nghe thấy Âu Minh Triết muốn rửa bát, đi nhanh tới, nói: “Để cho Tiểu Ân nó rửa đi, Minh Triết, con cứ ra kia ngồi, những thứ này là việc của nó?”
Âu Minh Triết nhìn Bà Đàm một cái, không lên tiếng.
Bà Đàm có chút lúng túng, nói với Đàm Tiểu Ân: “Nếu không để mẹ rửa cho?”
Ánh mắt của Âu Minh Triết làm cho bà ta cảm thấy bắt Đàm Tiểu Ân rửa bát là một chuyện rất quá đáng vậy.
Đàm Tiểu Ân cũng không cảm thấy có gì to tát, chỉ là rửa bát thôi mà?
Cô cũng không phải được nuông chiều từ bé,nên nói với Bà Đàm: “Để con tự rửa.”
Trong nhà bếp không lớn, lại chen chúc nhiều người đi vào, cũng chẳng có chỗ đứng.
Âu Minh Triết đứng ở bên cạnh, nhìn Đàm Tiểu Ân rửa bát phảng phất thấy được hình ảnh khi còn bé giúp mẹ san sẻ việc nhà.
Đang lúc này, có tiếng gõ cửa, Bà Đàm đi mở cửa.
Trong chốc lát Đàm Tiểu Ân liền thấy rất nhiều hàng xóm, ngồi chật kín nhà mình.
Hai người đàn bà trung niên ngồi ở một bên, ánh mắt cứ dán trên người Âu Minh Triết.
Ôi chao, chồng của Đàm Tiểu Ân sao lại đẹp trai đến vậy! So với con rể nhà bọn họ thật là trên trời dưới đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT