Chương 527:

Anh để ly xuống đi tới, “Không sao chứ?”

Đàm Tiểu Ân nằm trên đất, Âu Minh Triết vội vàng đỡ cô dậy.

Cú vồ ếch như trời giáng làm toàn thân Đàm Tiểu Ân đau ê ẩm.

Đàm Tiểu Ân bò dậy, đứng hình mất ba giây.

Âu Minh Triết nhìn cô lo lắng hỏi, “Ngã đau lắm à?”

“Thắt lưng của em hình như bị trật rồi.” Đàm Tiểu Ân nhíu mày một cái, phản ứng lại nói.

Nói thật, lớn như thế rồi, đột nhiên ngã sấp mặt một cái, suy nghĩ một chút, còn có chút ủy khuất.

Âu Minh Triết nghe xong, lập tức bế cô lên, đặt ở trên giường.

“Để anh gọi bác sĩ tới”



“Không cần đâu.” Đàm Tiểu Ân ngăn anh lại: “chỉ ngã có một cái, không nghiêm trọng như vậy.”

Khi còn bé không biết ngã bao nhiêu lần như thế này rồi.

Chỉ là bây giờ lớn rồi, lại là ở ngay trước mặt anh ngã sấp mặt như vậy,cảm giác có chút mất mặt mà thôi.

Âu Minh Triết ôn nhu nhìn cô, “Vậy em nằm một chút xem có đỡ không”

“Ồ.”

Đàm Tiểu Ân dựa vào gối nằm xuống, đưa tay túm chăn, lúc cô bị ngã, khăn tắm bị tụt ra, cho nên lúc anh ôm cô lên giường, cô không mặt gì trên người cả.

Vào giờ phút này phản ứng lại, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Âu Minh Triết đưa tay, kéo chăn cho cô, Đàm Tiểu Ân nằm ở trên giường, tay nhỏ ở dưới chăn, mặt đỏ như quả gấc chín, cũng không dám nhìn anh.

Âu Minh Triết ngồi ở mép giường, nhìn thấy bộ dáng này của cô, bỏ sự lo lắng qua một bên, cười được một tiếng.

Đàm Tiểu Ân thấy anh cười mình, có chút ủy khuất, “anh còn cười em. Nếu không phải là vì anh, làm sao mà em bị ngã được.”

Âu Minh Triết vẫn cười, nói: “anh đâu có đẩy em ngã.”

“…” Đàm Tiểu Ân không biết nói gì để phản bác, “em cũng không nói anh đẩy em. Chẳng qua em chỉ muốn mặc quần áo, nếu anh không vào, em cũng sẽ không khẩn trương như vậy.”



Âu Minh Triết nghe Đàm Tiểu Ân nói xong, cười một tiếng, đi tới, nhặt quần áo rơi trên mặt đất cầm tới cho cô.

” Mặc quần áo vào đi.” Cô ngã sấp mặt một cái, anh cũng không chêu đùa cô nữa.

Lúc cần nghiêm túc anh vẫn sẽ nghiêm túc.

Lúc này nói đùa nữa, liền có chút quá đáng.

Lúc Đàm Tiểu Ân mặc áo, anh còn quay lưng lại.

Nhìn thấy anh như vậy, Đàm Tiểu Ân mới mặc nốt quần ngủ vào.

“Được rồi.”

Nghe cô nói, Âu Minh Triết mới quay đầu lại.

Đàm Tiểu Ân kéo chăn ra,, xoa xoa tay đau.

“Đau lắm à?” Anh nhìn cô, dịu dàng hỏi.

“Có một chút.” Lúc cô ngã đã chống tay và đầu gối xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play