Nói xong, coi ở trong ngực anh cọ cọ, mặt tìm một tư thế thoải mái, tựa vào vòm ngực rộng của anh, ngủ mất.
Nửa giờ sau, Kỷ Minh Viễn đẩy cửa xe ra đi lên, nhìn Đàm Tiểu Ân trong ngực Âu Minh Triết, “gọi tôi tới đây làm gì?”
Anh ta phục rồi!
Tan việc, còn chưa về tới nhà, liền bị Âu Minh Triết gọi điện thoại gọi tới nơi này.
Âu Minh Triết cũng không hề tỏ ra áy náy, trong mắt chỉ có Đàm Tiểu Ân, “cô ấy sốt rồi.”
Kỷ Minh Viễn đưa nhiệt kế qua, ” đo nhiệt độ cơ thể cho cô ấy.”
Trên đời này, cũng chỉ có Âu Minh Triết, có thể sai bảo anh ta như vậy thôi.
Đo xong nhiệt độ cơ thể, Kỷ Minh Viễn đưa cho Âu Minh Triết ít thuốc, nói với Âu Minh Triết: “Cô ấy không sao, chỉ cần cho cô ấy uống thuốc và nghỉ ngơi là được.”
Sau khi Kỷ Minh Viễn xuống xe, Đàm Tiểu Ân ở trong ngực Âu Minh Triết mở mắt ra, Âu Minh Triết thấy cô đã tỉnh, ôn nhu nói: “dậy thuốc uống nào!.”
Đàm Tiểu Ân nhận lấy thuốc, thả vào trong miệng, uống nước.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đúng lúc anh đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Âu Minh Triết nhìn cô, hỏi: “về nhà cùng tôi?”
Hai ngày nay cô không có về nhà rồi.
Còn biến mình thành bộ dạng này.
“…” Đàm Tiểu Ân nhìn anh, gật đầu, “Ừm.”
Hai ngày nay cô cố gắng khắc phục hậu quả nhưng tình hình càng ngày càng tệ.
Nỗ lực lâu như vậy, vất vả lắm mới nhìn thấy một tia hi vọng, kết quả, lại chỉ có thể nhìn hy vọng từng chút từng chút trước mắt mình chạy mất.
Nhưng bây giờ cô nhìn thấy Âu Minh Triết, lại cảm thấy, hết thảy không có gì quan trọng nữa.
Nếu như thất bại lần này, ghê gớm lắm thì làm lại lần nữa.
Cả đời dài như vậy, nếu như ngay cả dũng khí tiếp nhận thất bại cũng không có, làm sao tiếp tục tồn tại?
–
Một lúc sau, Lâm Vi đem ba lô và máy tính ra cho Đàm Tiểu Ân.
Lâm Vi nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, nói với Âu Minh Triết: “Tiểu Ân hai ngày nay ngủ rất muộn, cơm cũng không buồn ăn, cô ấy về nhà, anh phải bảo cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc dù không biết Đàm Tiểu Ân đang bận gì, nhưng nhìn Đàm Tiểu Ân như vậy, Lâm Vi cũng rất lo lắng.