Bất quá, Âu Minh Triết cũng không cưỡng ép để cho Lý Sơn đưa cô về, Đàm Tiểu Ân muốn tự mình đi, anh liền thuận theo ý của cô.
Cùng Âu Minh Triết tách ra, Đàm Tiểu Ân mới vừa lên tàu điện ngầm, điện thoại của Âu Châu Du liền gọi tới, “Tiểu Ân.”
“chị ạ.”
“Hôm nay có rảnh không? Tìm em có chút việc.”
“Vừa vặn rảnh rỗi.” Nếu như là bình thường, cô liền không có thời gian.
“Vậy em qua đây một chuyến đi! Chị gửi địa chỉ cho em.”
“Vâng.”
Đàm Tiểu Ân ngồi đến trạm giữa, liền xuống xe.
Lúc cô đi, đúng dịp thấy Âu Châu Du ngồi ở chỗ đó uống trà chiều.
Đàm Tiểu Ân đi tới, “chị.”
Âu Châu Du gọi đồ uống, nhìn lấy Đàm Tiểu Ân, “Nghe nói hôm nay em cùng Minh Triết đi bệnh viện à?”
Đàm Tiểu Ân nói: “Đúng vậy.”
“Tình trạng của nó bây giờ thế nào?” Đây là đề tài Âu Châu Du mỗi ngày quan tâm đến nhiều nhất
Đàm Tiểu Ân suy nghĩ một chút, phát hiện mình hôm nay chính là một chuyến tay không, “chú ấy không có nói cho em biết, chú ấy liền để em chờ ở bên ngoài, cái gì em cũng không biết.
Âu Châu Du cười một tiếng, “nó chính là như vậy, tình hình thân thể của mình, cũng chưa bao giờ cùng người nhà nói. Không nghĩ tới nó đến em cũng không chịu nói cho.”
Đàm Tiểu Ân mới vừa từ bên ngoài trở lại, nóng chết người, uống một hớp trà chanh, thoải mái khắp cả người.
Cô lúc này mới nhìn về phía Âu Châu Du, “chị gọi em tới, là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Không phải là chuyện của chú nhà em sao?” Âu Châu Du nói: “Muốn hỏi em một chút, bất quá em không biết liền coi như xong.”
“không phải chuyện gì Chú ấy cũng cũng nói với em.” Đàm Tiểu Ân biết, Âu Minh Triết đối với cô cũng không tin tưởng nhiều, hoặc có lẽ là, anh không tin bất luận kẻ nào.
Người như anh, rất khó đi tin tưởng một người, cũng rất bình thường.
“Không có việc gì. Nó cứ như vậy, em quen dần là tốt rồi. Đúng rồi…” Âu Châu Du nhìn lấy Đàm Tiểu Ân, “sức khỏe của nó có khá chút nào không?”
Đàm Tiểu Ân không hiểu, nhìn lấy Âu Châu Du.
Âu Châu Du nói: “chị nghe dì Ngô nói, hai người các em thường ngày đều tách ra ngủ, đúng không?”
Vừa nhắc tới cái vấn đề này, Đàm Tiểu Ân liền có một loại dự cảm xấu, chị ấy lại muốn nói gì đây.
Nhưng cô vẫn là thành thực mà trả lời nói: “đúng ạ.”
“Vậy… Minh Triết bình thường đối với em… Liền không có yêu cầu gì về việc kia sao?” Âu Châu Du hỏi rất nghiêm túc.
Trước chị có đề cập với Đàm Tiểu Ân một lần, hiện tại càng không kiêng kị rồi.
Đàm Tiểu Ân nhìn Âu Châu Du, cảm thấy có chút lúng túng, “Không có.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT