Edit: riri_1127

Ngoại truyện 2: Tuần trăng mật (1)

Vân Đóa kinh ngạc nhìn hình xăm sau lưng Lệ Kiêu, đôi mắt màu hổ phách mở to khẽ chuyển, rồi lại chớp thật nhanh như thể bị đau.

“Anh xăm khi nào vậy?” Thanh âm của cô rất nhẹ.

“Sau khi chúng ta xăm nhẫn, vẫn là thợ xăm đó.” Lệ Kiêu đưa lưng về phía cô, giọng nói từ tính có chút buồn bực, "Vốn dĩ định xăm trong vài ngày đấy, nhưng anh muốn xong trước hôn lễ nên hơi vội vàng."

Hình xăm trên lưng anh có màu sắc tươi sáng, rõ ràng xung quanh còn sưng đỏ, trên làn da màu lúa mì rất dễ làm người khác chú ý.

Vân Đóa đưa tay muốn chạm vào hình xăm chính mình, nhưng khi cô định chạm thì lại nhanh chóng rút tay về. Cô nhìn đã thấy đau rồi, sợ làm đau anh.

Cô chỉ xăm một hình đơn giản trên ngón tay mà đã đau đến mức chảy cả nước mắt, huống chi hình lớn như vậy.

Hình xăm lớn này rất rõ nét, chân thật đến mức Vân Đóa cho rằng cô nhìn thấy ảnh của mình. Đôi mắt màu hổ phách, đôi môi hồng phấn và thậm chí là mái tóc dày như tảo biển và lông mi hơi cong nhẹ của cô cũng có thể thấy rõ ràng.

Ngoài ra còn có một dòng chữ tiếng Anh bên dưới hình xăm, Vân Đóa nhận ra đó là chữ của Lệ Kiêu:

Blood of My Blood, Flesh of My Flesh

Máu trong máu của tôi, thịt trong thịt của tôi.

Cô là máu trong máu của anh, cũng là thịt trong thịt của anh.

Hình xăm của Lệ Kiêu là khoảnh khắc cô nhướng mi mỉm cười. Anh đã từng nói thích nhất là nhìn nụ cười của cô, cô cười sẽ làm tâm trạng của anh tốt theo, cũng sẽ không nhịn được muốn hôn cô...

Tay Vân Đóa rơi trên bờ vai không có hình xăm của chồng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa anh, "Về sau không cho anh xăm nữa, lại càng không được phép xăm hình lớn như vậy..."

Cô nhìn hình xăm kia, nhẹ nhàng bĩu môi như thể mình bị đau, "Đau lắm."

"Không đau." Lệ Kiêu nói nhỏ, trở tay nắm chặt nắm lấy bàn tay nhỏ bé trên vai mình và xoay người lại, "Vân Đóa Đóa —— "

Anh nhìn cô thật sâu, khóe môi bất giác cong lên, "Anh muốn mang theo em trên người như vậy, có nắm cũng không thể rơi mất."

Rất nhiều võ sĩ quyền anh có hình xăm, đầy trên lưng trên cánh tay trên vai. Nhưng Lệ Kiêu là ngoại lệ, trên người anh sạch sẽ.

Trước kia Vân Đóa cũng hay nói đùa hỏi anh, có phải sợ đau nên mới không có hình xăm phải không. Lệ Kiêu cười nhéo nhéo mặt của cô nhưng không trả lời.

Chỉ là anh chưa nghĩ ra muốn xăm cái gì mà thôi. Thứ dung nhập da thịt như hình xăm là cả đời, muốn xăm thì cũng phải là hình có ý nghĩa.

Giờ đây, anh đã tìm thấy hình mẫu có ý nghĩa mà anh muốn dung nhập vào da thịt của mình—— không gì thích hợp hơn người phụ nữ anh yêu đến tận xương tủy.

Lúc nào anh cũng muốn mang theo cô trên người, cả đời.

"Đóa cục cưng," Lệ Kiêu kéo tay cô đưa lên môi hôn, "Chúng ta một khắc cũng không xa rời."

Bỗng chốc trái tim của Vân Đóa đập loạn nhịp, sau đó là sự cảm động dày đặc. Cô cong môi khẽ cười, nhưng đôi mắt màu hổ phách đã rưng rưng.

"Được." Vân Đóa choàng tay qua cổ chồng như làm nũng, cánh tay mảnh khảnh ôm anh thật chặt, cô mím môi và nhẹ nhàng chạm vào hình xăm sau lưng anh như an ủi.

"Chồng, chúng ta một khắc cũng không xa rời."

Cô là vợ của anh, là máu trong máu, thịt trong thịt của anh.

Ngoại trừ cái chết thì không còn cách nào chia cắt hai người bọn họ.

Lệ Kiêu lập tức có cảm giác hình xăm sưng đỏ nóng rát như thiêu cháy, đôi mắt đen của anh tối đi, dùng nụ hôn đáp lại cô.

Vân Đóa bị hôn đến chóng mặt núc ních, cô nghiêng mắt nhìn sau lưng người đàn ông, bất giác nhỏ giọng nói thầm: "Thảo nào..."

Lệ Kiêu hơi ngừng, "Hửm?"

Vết ửng hồng trên má Vân Đóa lại đậm thêm một tầng, thanh âm thấp hơn, "Thảo nào mấy ngày nay anh yên lặng như vậy..."

Lệ Kiêu trầm thấp nở nụ cười, "Anh chịu đựng vì muốn cho em bất ngờ."

Anh liếm môi, nghiền ngẫm hỏi cô: "Chứ em nghĩ sao?"

Hỏi xong cũng không đợi người ta trả lời, Lệ Kiêu đã cắn vành tai cô cười xấu xa, "Hôm nay chồng sẽ bù đắp tất cả cho em!"

Vân Đóa: "!"

...

Ngày hôm sau, Vân Đóa bị đánh thức bởi động tác kéo rèm cửa của chồng. Cô ậm ừ, vừa ôm chăn bông nhúc nhích một cái toàn thân đã đau nhức.

Lệ Kiêu đi tới dựa vào bên giường, cách chăn bông vỗ vỗ cô một phát, "Tỉnh chưa?"

Anh véo chóp mũi cô thân mật, "Bé heo nhỏ dậy mau!"

Vân Đóa chu môi đẩy tay anh ra. Cô đưa mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, "Mấy giờ rồi?"

"Đã gần mười hai giờ."

Vân Đóa: "!"

Cô vậy mà ngủ đến tận bây giờ luôn sao!

Cô gái dựa vào gối khịt mũi hai cái, giận dỗi liếc mắt nhìn người đàn ông: "Đều là lỗi của anh!"

Lệ Kiêu luôn coi sự tức giận thế này là một lời khen ngợi bản thân. Anh cười khẽ, "Ừm, đều tại anh."

Vân Đóa mếu máo nói "STOP", "Anh dậy lúc nào vậy?

"Sáu giờ." Lệ Kiêu thản nhiên nói, một tay giúp cô xoa chân rất tự nhiên, “Anh đến phòng tập thể dục, trở về thấy em còn đang ngủ nên đã đi ăn sáng ở gần đây.”

Nói rồi anh chỉ vào hộp cơm trên bàn, "Anh mang đặc sản địa phương về cho em đấy, ăn đi."

Vân Đóa: "..."

Vận động viên có lẽ không cùng giống loài với cô:)

Cho dù tối hôm qua điên cuồng đến tận hai ba giờ, Lệ Kiêu vẫn có thể dậy vào lúc sáu giờ. Thậm chí còn đến phòng tập thể dục để nâng tạ?

Sau khi tập thể hình, trông anh vẫn tràn đầy năng lượng và sức sống.

Thật đáng sợ huhu

"Dậy đi", Lệ Kiêu lại dỗ dành vợ như em bé, "Chồng sẽ đưa em đi chơi."

Nói rồi anh đứng dậy đi đến tủ quần áo trước, lấy ra một chiếc áo thun màu xám và một chiếc quần đùi dài qua gối, thay quần áo trước mặt vợ mà không hề do dự.

Sau khi kết hôn, Vân Đóa phát hiện quần áo chồng treo trong tủ quả thực đơn điệu đến bần cùng. Anh ỷ vào mình có vóc người đẹp, về cơ bản chúng đều là những mẫu basic đơn sắc, có vài món còn mua giống hệt nhau.

Vân Đóa thời thượng cũng đã sắm cho chồng rất nhiều món hàng hiệu sành điệu, người đàn ông mặc vào trông rất đẹp mắt, nhưng dường như anh không quen cho lắm. Cô không nói gì nên anh lại mặc lại những cái áo thun, áo sơ mi kia. Sau này,Vân Đóa cũng thuận theo anh.

Cô chui ra khỏi chăn bông, lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn tấm lưng rộng và rắn chắc của chồng, động tác mặc quần áo lưu loát vẽ lên những đường nét mạnh mẽ, tràn đầy sức lực.

Vân Đóa lại nhìn thấy hình xăm mình mỉm cười có màu sắc rực rỡ trên lưng anh.

Thật ra lần đầu tiên nhìn thì rất cảm động, nhưng sau khi nhìn thật lâu thì cô lại thấy hơi kỳ quái, nhất là đêm qua...

Lệ Kiêu nhận ra cô hơi lơ đễnh, vì vậy anh đã dừng lại săn sóc: "Cục cưng làm sao vậy?"

Sắc mặt Vân Đóa là lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô chỉ vào bả vai anh, "Chỉ là, chỉ là cái hình xăm này cứ nhìn em từ nãy giờ."

Cô mếu máo nhẹ giọng: “Em thấy hơi dọa người chồng ơi, không dám nhìn vào mắt 'cô ấy', em sợ…”

Đôi mắt trên hình xăm đang nhìn chằm chằm giống thần chết và nụ cười mật ngọt đã biến thành nụ cười như đang xem kịch hay:)

Lệ Kiêu cười thở phào nhẹ nhõm. Anh cảm thấy cô vợ nhỏ của mình thật là ngốc ngốc đáng yêu.

"Vậy thì làm sao bây giờ?" Lệ Kiêu liếm môi, âm thanh từ tính khàn khàn, "Không cho hình xăm nhìn em nữa?"

Nói xong anh dùng một tay lật cô lại, để cô quay lưng về phía anh.

Vân Đóa còn chưa kịp lên tiếng, cái gì nên nói cũng nói không ra...

Vân Đóa lắc lắc đầu, hai tay nhỏ bé che đi gò má đang phát sốt, ngượng ngùng cong khóe môi ngọt ngào.

Lệ Kiêu thay quần áo xong, anh đi tới với một bộ váy không tay, "Công chúa, có muốn anh hầu hạ em thay quần áo không hửm?"

Vân Đóa giơ chân đạp vào người chồng, nhảy xuống giường và cầm quần áo chạy đi. Cô ngồi vào trước bàn trang điểm và nở một nụ cười thật tươi trước gương.

Cô cũng phải ăn mặc đẹp, dắt chồng đi hưởng tuần trăng mật. Lập tức đi ăn lẩu thôi ~

Nhìn màn biểu diễn của Lệ Kiêu ngày hôm qua thì hẳn là không cần đi ăn hàu sống nữa:)

**

Hai vợ chồng không ngờ rằng dù đang ăn lẩu cũng có thể bị tình cờ bắt gặp, còn bị đưa lên top tìm kiếm.

Nhà hàng lẩu mà Vân Đóa đặt lần này là một thương hiệu lâu đời. Người dân địa phương nói rằng nó rất ngon, nhưng không gian không quá sang trọng và cũng không có phòng riêng. Hai người họ cũng không để ý, chọn một bàn ở nơi hẻo lánh ngồi xuống, ăn uống hết mấy giờ.

Vì ăn quá nhiều, họ thậm chí còn không hề hay biết đã được người khác nhận ra. Fan bàn bên cạnh chắc là là fan CP, toàn bộ quá trình đã được bí mật phát trực tiếp trên diễn đàn.

Vợ chồng quyền vương ăn lẩu, bàn bên điên cuồng gặm đường:)

【 ah ah ah ah Lệ Kiêu và Đường Đóa ăn bên cạnh tôi! Cả hai đều đẹp quá má ơi! Dã thú cao lớn nam tính, Đường Đóa trắng phát sáng lên, ngay cả mu bàn chân cũng rất trắng, đúng thật là tiểu tiên nữ 】

【 Tôi không muốn hiển thị tọa độ nên không tải ảnh lên, tôi không muốn làm phiền họ... Tôi rất thích bọn họ, muốn kí tên chụp ảnh chung, nhưng chúng tôi đều hơi sợ TAT】

【 chua quá ah ah ah quyền vương thật sự rất yêu Đường Đóa, tôi nghe anh ấy gọi Đường Đóa là vợ, thậm chí còn giúp cô ấy nhặt hoa tiêu ra khỏi bát. Cái gì kia, trong chén tôi cũng có rất nhiều hoa tiêu ah!! Bây giờ tôi và chị em hết tâm trạng ăn uống nữa rồi. Ai bảo chọn lẩu có hoa tiêu thế, nó không thơm [ đầu chó ]】

【 hai người bọn họ lẩu uyên ương, Lệ Kiêu không thể ăn cay[ đầu chó ] Đường Đóa lừa chồng ăn ớt hahaha. Lệ Kiêu không ăn, còn nói muốn ăn trong miệng em... Ôi, mấy người nghe một chút xem đây là tiếng người sao! 】

【 Này, tôi vừa thấy đùi của Đường Đóa có chút tím, xương quai xanh dường như cũng đỏ lên, điều này khiến tôi nghĩ~ xem ra dã thú không phải chỉ là cách nói suông [ đầu chó ]】

【 sao mấy người toàn là 'em tình nguyện thế'?? Đường Đóa bưng nồi giội mấy người bây giờ! 】

......

Mấy ngày tiếp theo, mọi người cũng lục tục đăng tải hình ảnh vô tình gặp được trên Weibo.

Cả hai người đều thuộc tuýp người có ngoại hình bắt mắt, dù không phô trương nhưng vẫn rất dễ nổi bật trong đám đông.

Hầu hết các bức ảnh là từ phía sau. Bóng lưng Vân Đóa thướt tha trong bộ váy, người đàn ông bên cạnh có bờ vai rộng và eo hẹp, cao ráo và cường tráng. Trong ảnh chụp, đôi vợ chồng son luôn nắm tay, đan ngón tay vào nhau.

Có một tấm ảnh trong sở thú, Lệ Kiêu nhấc bổng cô gái lên, ôm lấy chân cô và để cô ngồi trên bờ vai rộng của anh. Vân Đóa cao 2m vượt qua đám người cuối cùng cũng thấy được gấu trúc leo cây.

Cô gái nhỏ cười thật tươi, Lệ Kiêu nghiêng đầu nhìn người trên vai mình, khóe môi anh cong lên cùng với ánh mắt dịu dàng.

Bức ảnh này được lên tìm kiếm nóng, các bình luận bên dưới đều là một mảnh chua xót, say đường:

【 khóc, tôi cũng muốn có chồng có thể đặt tôi lên vai, tôi cũng muốn... Quên đi, mới nhớ tới đến bạn trai cũng không có [tạm biệt]】

【 tôi có chồng, xin hỏi bây giờ là anh ấy tập tạ nhanh hay là tôi giảm béo nhanh một chút?? 】

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play