Edit: riri_1127Xin loi vì đã om quá lâuuu, tại tui vừa ra ĐN lại để học off nên bận quá, edit trước 1/3 chương này cho mn đọc trước nha tại vì nó hơn 9k từ nên tui k làm hết liền được ~~--------------------------------------------------------Chương 16: Bên em thật ngọt (5) phần 1
Bị bạn cùng phòng nhìn thấy vào thời điểm như thế này chẳng khác gì bị bắt quả tang khi đang đi ăn trộm cả. Hoặc giống như đang yêu đương lén lút mà bị phát hiện vậy. Vân Đóa luống cuống, đưa tay giật sợi dây chuyền trên cổ xuống nhét vào tay Lệ Kiêu sau đó mạnh mẽ túm lấy tay Mạnh Nhiên các nàng ý bảo chạy đi mau.
Bị kéo đi một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, Mạnh Nhiên hất cánh tay Vân Đóa ra, "Không phải chứ Vân Đóa? Sao cậu lại ở cùng một chỗ với Lệ Kiêu?"
Mạnh Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn có cảm giác khó tin như cũ, "Đó là Lệ kiêu? Đúng..... không?"
Vân Đóa quẫn bách cắn môi, hai tai đỏ bừng. Cô nhìn vẻ mặt phức tạp của mấy người bạn cùng phòng, đột nhiên phúc chí tâm linh*.
*có nghĩa là khi vận may đến, trí óc của con người cũng được mở mang, đầu óc khéo léo. Mô tả những người linh hoạt trong suy nghĩ và hành động phù hợp khi họ gặp đúng thời điểm. "Tớ tìm anh ấy để xin Wechat!"
Mấy người bạn cùng phòng trợn tròn mắt: "Hả?!"
Vân Đóa tiếp tục nói hưu nói vượn: "Không phải lúc nãy anh ấy không cho sao? Vừa rồi lại đụng phải nên tớ nghĩ, nghĩ muốn thử lại xem sao......"
Mạnh Nhiên "Oa" một tiếng, lập tức ôm chầm lấy Vân Đóa, "Đóa ca tớ yêu cậu! Sao tớ lại có bạn cùng phòng thần tiên thế này chứ huhuhu! Cậu đáng yêu quá đi mất!!"
Vân Đóa cứng ngắc vỗ lưng Mạnh Nhiên hai cái, tươi cười có chút xấu hổ.
Thật ra trong lòng Mạnh Nhiên vẫn còn có nghi vấn khác, ví dụ như thắc mắc về sợi dây chuyền kia, hoặc là tại sao hai người họ lại đứng gần nhau như vậy......
Nhưng khi Vân Đoá nói đến chuyện xin Wechat cô nàng liền quăng mấy vấn đề này ra sau đầu, hai mắt sáng rực lên, "Vậy sao rồi, sao rồi, cậu xin được chưa?"
Vân Đóa kiên trì, "Được rồi......"
"Cho tớ cho tớ!"
"Cho tớ xem với!"
"Tớ cũng muốn!"
Trong lúc mấy cô gái cùng nhau đi về hướng ký túc xá, Vân Đóa điên cuồng gửi tin nhắn cầu cứu Trần Hi:
【 Bây giờ! Lập tức! trong vòng 3 phút em phải có Wechat của Lệ Kiêu!! Cứu cứu em với chị gái ơi!! 】
Quả thật đúng 3 phút sau Trần Hi đã hồi âm lại, ngoài Wechat của Lệ Kiêu cô còn gửi thêm nhãn dán mắt lé cười đầy ẩn ý.
Lúc đưa cho bạn cùng phòng ID Wechat của anh, Vân Đóa đột nhiên cảm thấy chột dạ. Cô nhìn vào màn hình điện thoại khẽ than thở.
Xin lỗi, người anh em.
Khoảnh khắc gửi ID cho Mạnh Nhiên thành công, trong lòng cô có cảm giác co rút lạ thường. Giống như có một bàn tay đang kẹp chặt trái tim cô lại, kéo mạnh xuống.
Vân Đóa lắc lắc đầu, lại nghe thấy Mạnh Nhiên ở giường đối diện 'A' một tiếng.
"Lệ Kiêu từ chối yêu cầu kết bạn của tớ rồi!"
Mấy người khác đồng loạt quay sang, "Hả? Gì chứ? Anh ấy trực tiếp từ chối sao?"
Kế sách đi tong, vẻ mặt Mạnh Nhiên như đang sắp khóc, "Tớ đã gửi lời mời hai lần rồi nhưng không có phản hồi, sau đó tớ lại đổi ảnh đại diện và gửi thêm lần nữa, kết quả anh ấy trực tiếp từ chối luôn......"
"Cậu đổi hình đại diện gì chứ? là ảnh meme 'Minh học' mà cậu đã đăng lên Weibo? Cái gì mà 'bạn đừng nghĩ hãy để tôi nghĩ' hả?"
*'Minh học' là một từ thông dụng trên Internet xuất hiện từ mùa thứ ba của chương trình 'nhà hàng Trung Hoa', Huỳnh Hiểu Minh thường xuyên xuất hiện trong chương trình với những câu nói như "đừng nghĩ nữa để anh nghĩ cho", " đừng phiền phức nữa, cứ vậy đi, nghe anh nói này", v.v."Không phải, tớ đâu có ngốc! Tớ đổi một tấm ảnh selfie, là tấm đăng trên vòng bạn bè các cậu cũng thấy rồi đấy."
"Cũng rất xinh đẹp mà, thế nhưng Lệ Kiêu lại từ chối sao? Bình thường không đồng ý thì cũng có thể bỏ qua nhưng anh ấy lại chọn cách thẳng thừng từ chối......"
Vân Đóa: "......"
Cô không tham dự vào cuộc thảo luận của các nữ sinh kia, chỉ lặng lẽ quay lưng lại, hàng mi dài rũ xuống không biết đang nghĩ gì.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, WeChat gửi đến một tin nhắn mới:
【 tôi là lệ kiêu 】
Vân Đóa: "......"
Anh ấy đã biết mình làm cái gì rồi sao......
Vân Đóa cầm di động ngẩn ngơ một hồi lâu.
Quả thật anh ấy giống như một con mèo lớn. Một con mèo trắng muốt như tuyết, đôi mắt xanh lam trong vắt tựa như trân châu bảo thạch, còn có đôi chút cảm giác lạnh lùng, hai mắt nhỏ bệ nghễ nhìn xuống muôn loài dường như muốn nói: "Nô tì kia còn không mau đi dọn 💩 cho ta".
'Hít cỏ mèo catnip' xong, Vân Đóa giơ một ngón trỏ lên, khi nó chuẩn bị đáp xuống màn hình ngón tay mảnh khảnh đột nhiên đông cứng lại.
Cô cắn môi dưới thoạt nhìn đang rất đấu tranh. Lại qua vài giây, ngón tay treo ở trên không trung kia rơi xuống, nhấn vào nút "bỏ qua". Vân Đóa tắt điện thoại để nó lại lên bàn. Sau một lúc lâu, cô khẽ thở dài.
Lệ Kiêu cũng không gửi thêm bất kỳ cái gì nữa.
Buổi học tự chọn thứ hai anh không xuất hiện, sau đó một thời gian dài ở trường học cũng không hề thấy Lệ Kiêu 'hiện thân' lần nào.
Bắt đầu học kỳ mới công việc lu bù lên, bài tập chuyên ngành cũng rất nhiều, Vân Đóa lại còn là Up主*. Ngoài mấy cái này, cô còn nhận được một lời mời ngoài ý muốn.
* Đề cập đến những người tải lên các tệp video và âm thanh trên các trang web video, up là viết tắt của upload (tải lên), là một từ vựng mạng có nguồn gốc từ Nhật Bản, giống như 'nhà sáng tạo nội dung' ở VN mình.Một ngày sau khi tan học cô bị Tiêu lão sư giữ lại. Tiêu lão sư đưa cô đến văn phòng, cười tủm tỉm kéo cô ngồi xuống câu có câu không hỏi Vân Đóa mấy chuyện linh tinh, mấy ngày nghỉ nay thế nào.
Vân Đóa cũng mỉm cười đáp lại.
Cô thực sự thích Tiêu lão sư. Từ nhỏ đến lớn, Vân Đóa cũng chưa có cảm giác thân thiết như vậy với giáo viên nào.
Mọi người nói rằng cô giáo Tiêu xuất thân từ một gia đình ngoại giao, trước đây còn là một phiên dịch viên cao cấp —— người đã thực hiện việc phiên dịch đồng thời cho các cuộc họp quan trọng. Sau này hình như là vì lý do sức khỏe không thể làm phiên dịch được nữa nên cô giáo Tiêu mới đến trường bọn họ để làm giảng viên.
Nữ giáo sư hơn 40 tuổi, nổi danh toàn trường vì vẻ ngoài ưa nhìn. Khác hẳn với vẻ đẹp của những nữ sinh đại học trẻ trung năng động, cả người bà rất có ý nhị. Một đôi mắt luôn cười, nói năng nhẹ nhàng từ tốn và khí chất độc nhất vô nhị.
Vân Đóa nghĩ một người phụ nữ có thể sống cuộc đời như cô giáo Tiêu thì quả thật rất tuyệt. Một người phụ nữ trưởng thành, thanh lịch, đảm đang và giàu có như thế này thực sự rất có sức hấp dẫn dù có ở độ tuổi nào đi chăng nữa!
Nói tóm lại là Vân Đóa rất hâm mộ.
Hơn nữa có vẻ cô giáo Tiêu cũng rất thích và luôn quan tâm đến cô. Không bận việc gì thì bà sẽ giảng giải các trọng điểm bài tập cho Vân Đóa, thường xuyên cho cô mượn những sách chuyên ngành mà ngay cả thư viện cũng không có.
"Hiện tại có một việc như thế này." Tiêu lão sư nhẹ nhàng nói, "Ta muốn hỏi con có thời gian làm gia sư, giúp mấy sinh viên năm 4 ôn lại kiến thức không. Cũng là sinh viên trong trường chúng ta thôi, nền tảng không được tốt cho lắm cho nên có thể sẽ hơi vất vả. Ta thấy con có thành tích tốt, cũng là người kiên nhẫn dịu dàng......"
Vân Đóa chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, không nói gì.
Cô thấy Tiêu lão sư có hiểu lầm đối với tính cách của mình, hoặc là có hiểu lầm đối với cụm từ 'kiên nhẫn dịu dàng'.
"Còn chuyện lương bổng thì yên tâm, lương tính theo giờ, ta sẽ tăng gấp đôi cho con." giọng điệu của Tiêu lão sư hoàn toàn là muốn nghiêm túc thương lượng, "Thật ra đây cũng coi như là việc tư của ta, nếu con bận rộn không thể nhận lời thì thôi, không cần cảm thấy khó xử."
Vân Đóa mỉm cười, một bàn tay nhỏ gãi gãi thái dương.
Thực lòng mà nói, với mức thu nhập hiện tại từ việc đăng tải video của cô, kể cả tiền lương theo giờ có tăng lên gấp đôi rồi thì cũng không đáng là bao. Nhưng cô lại rất thích Tiêu lão sư, hơn nữa người ta cũng không hề kiêu căng, tự cao tự đại một chút nào mà ngược lại rất có thiện ý cùng cô thương lượng, trao đổi. Làm cho Vân Đóa căn bản là không thể từ chối.
Huhu, thì ra phụ nữ dịu dàng cũng sẽ là một đòn chí mạng với phụ nữ.
"Được ạ!" Vân Đóa vui vẻ gật đầu, "Con sẽ cố gắng."
Tiêu lão sư nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền, bà nâng tay vỗ bả vai Vân Đóa, ôn nhu cười, "Cảm ơn con, vậy thời gian sắp xếp thế nào thì thuận tiện....."
Sau khi bàn bạc thời gian xong Vân Đóa cũng nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Tiêu lão sư nhìn bóng dáng cô rời đi khóe môi cong lên hài lòng, bà lấy điện thoại ra.
"Con trai, còn đang huấn luyện sao?"
"Không ạ, tối nay có trận đấu, bây giờ đang nghỉ ngơi." giọng nói của Lệ Kiêu rất đặc biệt, cách microphone vẫn từ tính mười phần, "Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Cũng không có việc gì. Mấy ngày trước không phải con nói muốn mẹ giúp tìm gia sư cho mấy người bạn trong đội sao? Mẹ đã tìm được rồi."
Lệ Kiêu "À" một tiếng, "Vậy để con nói với Kỳ Lãng."
Khác với Lệ Kiêu, về phương diện học tập của mấy đội viên câu lạc bộ phải gọi là rất tùy duyên. Từ Bân Bân và Kỳ Lãng đều học năm 4, kỳ thi tiếng anh cuối cùng để ra trường thi mãi mà không đậu, còn mẹ nó điểm càng ngày càng thấp, thế nên cho dù đã học đến năm 4 nhưng vẫn không được phát bằng tốt nghiệp, Chân tổng của câu lạc bộ tốt bụng tự mình xuất tiền túi cho bọn họ học bù, còn để cho Uông Chính là tân sinh viên cũng đi theo nghe giảng bài.
Tiêu phu nhân cười tủm tỉm, bắt đầu khoe khoang về sinh viên trong khoa mình: "Người mẹ tìm chính là sinh viên có thành tích học tốt nhất lớp, một cô gái trầm tĩnh, xinh đẹp, làm việc lại rất cẩn thận."
Ở đầu dây bên kia Lệ Kiêu cau mày, làm sao anh lại có thể quên dặn dò mẹ mình tìm một nam sinh vậy nhỉ.
Liền mấy cẩu tử như chó con són tiểu kia, nếu như có một cô gái xinh đẹp đến làm gia sư, thì còn học cái rắm.
Nhưng người tìm cũng đã tìm xong rồi, bây giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn.
"Cảm ơn mẹ."
"Cố lên! Mẹ sẽ xem trực tiếp trận đấu của con tối nay." Tiêu phu nhân cầm chiếc túi xách số lượng có hạn của mình lên, bước chân thoải mái sung sướng mà tan làm—— việc làm tấm gương tốt cho sinh viên hôm nay của bà chấm dứt thật là hoàn hảo và vui vẻ!
"Đúng rồi, con gọi điện cho bố đi nhé, hôm nay ông ấy nhắc tới con đấy."
Lệ Kiêu nở nụ cười, "Con mới gọi cho bố rồi. Hai ngươi thật đúng là ăn ý, lời nói giống nhau cả."
Lệ viện trưởng vừa bắt điện thoại cũng trách cứ con trai "Cũng không biết gọi cho mẹ con cuộc nào, bà ấy nhắc tới con đấy!"
Tiêu phu nhân đắc ý mỉm cười: "Đôi ta vợ chồng ân ái đương nhiên là ăn ý rồi! Có nói con cũng không hiểu!"
Lệ Kiêu: "......?"
Người mẹ này trước khi cúp điện thoại của con trai cũng phải đánh đổ bát cẩu lương mới chịu:)
**
Chiều thứ 5 không có tiết, Vân Đóa mang hai quyển sách tiếng anh cấp độ 4 đến tòa nhà Dật Phu. Phòng học ở phía đông này thường đóng cửa không có lớp, Tiêu lão sư đã giúp cô xin một phòng để cho cô an tâm làm Vân lão sư.
*Thiệu Dật Phu là người sáng lập, cố chủ tịch danh dự của đài TVB, một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất trong ngành công nghiệp giải trí châu Á. Ông cũng là một nhà từ thiện nổi tiếng, từng tặng hàng tỷ đô la Hồng Kông cho các cơ sở giáo dục tại Hồng Kông và Trung Quốc đại lục. Tên ông được đặt cho hơn 5000 tòa nhà tại các trường ở đại học Trung Quốc.Nguyên văn lời của Tiêu lão sư nói là "Mấy nam sinh này nền tảng không tốt lắm, bình thường cũng không thích học". Nghe học trò có chút bướng bỉnh thế này thật ra Vân lão sư vẫn rất lo sợ.
Hơn nữa đừng nhìn cô cùng người giấy* yêu đương vui vẻ trên điện thoại mà nhầm, nếu thực sự để Vân Đóa tiếp xúc với con trai ngoài đời thật thì cô sẽ lập tức trở nên nhạt nhẽo.
*Người giấy dùng để chỉ các nhân vật trong hoạt hình hoặc trò chơi 2D. Vì các tác phẩm 2D là hai chiều, giống như các mảnh giấy, nên các nhân vật bên trong được gọi là người giấy.Không biết vì sao, bây giờ cô đột nhiên lại nhớ tới Lệ Kiêu.
Tuy nói là bị động nhưng quả thật anh chính là người con trai tiếp xúc với cô nhiều nhất. Suy nghĩ một hồi, Vân Đóa mới phát hiện lúc mình ở cùng với Lệ Kiêu đôi khi có chút thân mật quá mức.
Thân mật đến mức vượt quá ranh giới an toàn trong lòng cô, nhưng lúc đó cô lại không hề nhận ra......
Đến phòng "203", trước tiên Vân Đóa nghiêng đầu lại sát ván cửa để lắng nghe âm thanh bên trong.
Động tĩnh bên trong rất lớn. Không biết bọn họ đang đùa giỡn cái gì mà một chốc lại cười đùa một chốc lại phun ra mấy lời nói tục.
Vân Đóa hít vào một hơi, đẩy cửa ——
Phòng học yên tĩnh ngay lập tức, nhiều cặp mắt đổ dồn về phía cô từ mọi hướng.
Vân Đóa ngây ngẩn cả người. Tất cả đều là những gương mặt nhìn quen mắt.
Là mấy đội viên của đội quyền anh!
Cô sững sờ, một tay vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa.
Cái này gọi là...... đời người nơi nơi đều có thể hân hoan gặp lại sao:)
Mấy nam sinh nhìn thấy cô quả thật cũng vô cùng 'hân hoan', bọn họ rầm rầm đứng lên vẫy tay với chào.
"Sao lại là chị dâu nhỏ!".
||||| Truyện đề cử:
Thí Thiên Đao |||||
Vân Đóa: "?"
Mấy người gọi tôi là gì vậy?!
**
Danh xưng của Vân Đóa cũng thật nhiều, từ Vân muội đến Đóa ca, trên Bilibili còn có nhiều người gọi cô là "Tiên nữ" cùng "Bảo bối". Nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên sau hai mươi năm, cô trở thành "chị dâu nhỏ"?
Vân Đóa choáng váng.
Chị dâu nhỏ?
Cô là chị dâu của anh trai nào đây??
Có người rất nhanh giải đáp nghi vấn của cô. Kỳ Lãng ba hai bước đã đi đến trước mặt cô, cười hì hì nhẹ nhàng nói: "Em đến tìm Kiêu ca sao? Anh ấy bay chuyến bay buổi sáng, bây giờ hẳn là còn chưa tới đâu."
Vân Đóa muốn nói "tôi không có tìm anh ta", nhưng khi lời ra miệng đã biến thành: "Anh ấy đi đâu vậy?"
"Kiêu ca đi Nhật Bản thi đấu." Kỳ Lãng còn tri kỷ trấn an cô, "Tối nay sẽ trở lại, rất nhanh thôi"
Vân Đóa:...... Tôi không có ý đó.
"Thật ra tôi tới tìm các anh." Vân Đóa thấp giọng nói, một bên lại lấy sách tiếng anh cấp 4 từ balo ra, "Tôi giúp các anh...... Học bổ túc cấp 4."
Nụ cười rạng rỡ của Kỳ Lãng cứng lại.
Không chỉ có anh, mà biểu cảm của mấy nam sinh phía sau cũng đều là: nụ cười tắt lịm.gif
Môt nhóm vận động viên đồng loạt lâm vào trầm tư. Bọn họ không chắc có phải Kiêu ca có đang chỉnh mình hay không.
Chẳng phải đã nói cô giáo nhỏ của bọn họ là một "cô gái mềm mại và dễ thương" sao!! Làm cả bọn đã mong ngóng vài ngày, kết quả thì??
Đúng thật là một cô gái mềm mại dễ thương, ngoại hình còn xinh đẹp hơn cả mong đợi của bọn họ nhưng......cô ấy là ai chứ?
Chị, dâu!
Tâm tư nhỏ nhoi trước đó của bọn họ đã bị bóp chết ngay tức khắc.
Nhất định là Kiêu ca đang chỉnh bọn họ.
Bình thường trấn áp còn chưa tính, bây giờ người không có ở đây lại còn để người phụ nữ của mình tới đây dạy bọn họ học tiếng Anh?!
Đúng thật là Kiêu thao túng, ĐM!
Thấy vẻ mặt nhăn nhó của mấy nam sinh, Vân Đóa cũng hơi băn khoăn. Cô buông túi xách, vỗ vỗ tay giống như đang dỗ học sinh tiểu học, "Đừng như vậy nữa. Vào học thôi, mọi người ừm...... Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Từ Bân Bân im lặng ở hàng sau giơ tay lên, "Chị dâu...... cô giáo! cô giáo, chờ 10 phút nữa hẵng học được không? Chúng ta có trận đấu còn chưa xem xong."
Vân Đóa: "Trận đấu gì cơ?"