Khi Vân Đóa còn nhỏ tuổi vẫn đang trải qua quãng thời gian trung học. Lúc đó chưa hiểu chuyện, cô còn có một quyển nhật ký và blog để gửi gắm những ưu thương vào trong đó, cô viết: bán con gái, gánh trên lưng những món nợ.....
Vài năm sau, xem lại những dòng tâm tư ấy, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã hận không thể xuyên đến quá khứ mà lay mạnh bả vai bản thân mình——"Tỉnh táo lại đi!"
Sau đó Vân Đóa quyết tâm phủi sạch quá khứ đen tối mà cô không bao giờ muốn nhìn lại ấy, cô đốt hết nhật ký và xóa blog...... Có một ngày cô còn mơ thấy ác mộng, trong mơ có người cười hì hì tiến đến, khẽ nói vào tai cô: "Tao đã có tất cả bản sao nhật ký của mày rồi!"
Trong mơ Vân Đóa vô cùng sợ hãi nhìn kẻ bí ẩn kia in ra lịch sử đen tối của mình và dán nó khắp nơi như những mẩu quảng cáo, thậm chí còn làm thành một biểu ngữ lớn màu đỏ treo nó trong trường học của cô.....
Cô vẫn nhớ như in cảm giác tuyệt vọng lúc đó. Nó chân thực đến đáng sợ. Ngàn vạn lần Vân Đóa cũng không dám tưởng tượng đến việc mình sẽ trải qua cảm giác tuyệt vọng đến nghẹt thở ấy ngoài đời thực.
Mấy ngày ở đảo Bali......mỗi lần nhớ lại thì ngay cả tóc tai cùng đều thấy xấu hổ. Vân Đóa không thể hiểu nổi tại sao chân cô đều sẽ năm lần bảy lượt mềm nhũn mà ngã vào vòng tay anh trong mỗi lần gặp gỡ vậy chứ, có mối liên hệ nào sao?!
Cô đã quyết định sẽ quên chuyện đó đi và giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhân vật kia, cũng là người cô khó quên nhất, lại xuất hiện lần nữa bằng một cách vô cùng chói lóa!!
Anh đến rồi, anh đến đây rồi, dường như còn mang theo cả căn bệnh 'chân yếu tay mềm' của cô mà đến!
Vân Đóa cúi đầu thấp hết cỡ, ngồi co ro trong trong giảng đường như một con chim cút sợ sệt.
Phản ứng của cô lại trái ngược với vẻ sôi nổi hào hứng thảo luận của mọi người xung quanh.
"Là đội quyền anh!"
"Lệ Kiêu! Ôi mẹ ơi thật sự là Lệ Kiêu!"
"Thật sự là Lệ Kiêu mà mấy người đã kể sao??"
"A a a tôi mới biết anh ấy vào năm ngoái, không ngờ bây giờ lại có diễm phúc gặp được người thật!!"
"Tôi có nên đăng lên vòng bạn bè khoe khoang không nhỉ?"
Trán của Vân Đóa áp sát vào mặt bàn, có chút sững sờ.
Lệ Kiêu.
Cô còn nhớ rõ lời đêm đó anh đứng ở cửa nói với mình "Tôi tên là Lệ Kiêu."
'Lệ Kiêu' trên miệng mấy sinh viên kia, thật sự là 'Lệ Kiêu' cô quen biết sao?
Bạn cùng phòng bên cạnh cô hạ giọng nói với người phía trước: "Cậu không biết bọn họ sao? Họ đều là sinh viên đặc biệt, nổi tiếng nhất là Lệ Kiêu! Tớ nghe đàn chị năm 4 bảo lúc anh ấy vừa nhập học đã oanh tạc một trận đấy, toàn bộ diễn đàn đều là ảnh chụp anh ấy. Nhưng thời gian sau, Lệ Kiêu lại bận rộn với các trận đấu nên rất ít khi đến trường học......"
"Vậy sao hôm nay anh ấy lại đến?"
"Không biết...... Tớ có xem qua ảnh chụp anh ấy lúc học năm 1 rồi, đm đẹp không tả nổi!" Cô gái đó trộm ngắm một cái, càng kích động, "Ôi trời ơi ở ngoài còn đẹp trai hơn a a a!"
"Không thường xuyên đến trường nhưng lại nổi tiếng vậy thì đương nhiên là đẹp rồi! Vậy hiện tại anh ấy là võ sĩ quyền anh sao?"
"Đúng vậy, là võ sĩ hơn nữa còn vô cùng lợi hại! Tớ có xem trận đấu của anh ấy trên mạng rồi, chỉ bằng một quyền đã KO đối phương, alpha bùng nổ! Vả lại dáng người còn cường tráng! Tớ phải ——"
"Trời ơi, chỗ nào thế tớ cũng phải xem cho bằng được."
"Tớ nữa, tớ nữa!"
Vân Đóa: "......"
Thì ra anh ấy là võ sĩ quyền anh, thảo nào....
Cô nhớ đến trận đấu quyền anh ở Bali, anh ra đòn vừa nhanh nhẹn vừa tàn nhẫn, bộ dáng phấn chấn thỏa mãn sau khi hạ gục đối thủ cũng rất hấp dẫn người khác.
Còn có...... mỗi lần anh ôm cô đều rất thoải mái, hai cánh tay cường tráng tràn đầy sức lực, vô cùng vững chãi. Cô co mình lại trong vòng tay anh, cảm nhận được độ ấm và cơ bắp rắn chắc phập phồng, hormone nam tính tỏa ra bốn phía, cứng rắn lại cường thế.
Cô vốn đã biết anh rất lợi hại, nhưng không ngờ anh lại là võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp......
Muốn gì có nấy.
Chờ Vân Đóa lấy lại tinh thần, bốn chàng trai cao lớn đã ngồi ở hàng ghế sau.
Lưng cô cứng đờ.
Mấy nữ sinh xung quanh lập tức nhộn nhạo, toàn bộ không khống chế được biểu cảm, rơi bút rơi giấy loạn xạ.
Vân Đóa: "......"
Thật ra cũng không trách các cô ấy được, khoa ngoại ngữ có biệt danh là 'am ni cô', tỷ lệ nam nữ thiếu cân đối trầm trọng, một lớp 20 người chỉ có khoảng 1 2 nam sinh. Ngược lại, mấy nam sinh khoa khác lại cảm thán mấy chàng trai ở khoa ngoại ngữ là đang sống trong thế giới thần tiên, mà họ không biết rằng đại bộ phận nữ sinh đều gọi những nam sinh trong khoa ngoại ngữ là 'chị chị em em':)
Ở khoa này, những anh chàng chỉ cần dễ nhìn một chút thì cũng được xem là một nguồn tài nguyên hiếm có rồi, giờ đây Lệ Kiêu vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả nữ sinh "A a a", cũng là điều dễ hiểu.
Mà cũng đừng nói là khoa ngoại ngữ, cho dù là đặt ở toàn bộ khuôn viên đại học đi chăng nữa thì chắc chắn sự tồn tại của Lệ Kiêu cũng làm điên đảo chúng sinh. Chỉ cần khuôn mặt đã đủ chết người, nhưng không, lớn lên đẹp trai dáng người lại cao lớn, đến cả khí chất cũng khó ai bì kịp.
Hơn nữa, những võ sĩ xuất sắc lại có khí chất mạnh mẽ của riêng họ, cũng như sự dũng mãnh và điềm tĩnh. Điều này thật sự hiếm gặp ở các nam sinh trong trường đại học......
Nhân vật trong truyền thuyết đột nhiên hiện thân, nữ sinh nào có thể bình tĩnh được đây. Mọi điểm nóng trong giảng đường đều đặt ở trên người 4 nam sinh ưu tú, hàng loạt những ánh mắt bị thu hút bởi hormone từ tính cuộn trào như thủy triều mà đến, không ngừng lao về phía họ.
Ở gần rìa tâm bão, Vân Đóa cảm thấy rất khó chịu.
Cũng vừa vặn, Lệ Kiêu lại ngồi ngay sau lưng cô.
Cô thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của anh sau lưng mình. Thâm trầm lại nóng bỏng, dường như muốn nướng cháy ót cô đến nơi.
Vân Đóa như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cô cúi đầu, dùng hai tay nắm lấy thành ghế rồi từ từ di chuyển, cố gắng hết sức để tạo khoảng cách với hàng ghế sau. Cuối cùng, cô thành công nhích qua ghế bên cạnh, cả người co rụt lại dính sát vào bàn, bắt đầu giả chết.
Nhưng thầy giáo lại không cho cô cơ hội giả chết.
Thấy sinh viên bắt đầu trở nên "sôi nổi" với sự xuất hiện của một số nam sinh, ông ấy bắt đầu tiết học một cách hào hứng hơn. Ông kéo gọng kính trên sống mũi xuống, khuôn mặt phúc hậu tràn đầy từ ái: "Vừa rồi chúng ta đang nói đến vấn đề giao tiếp! Quan hệ càng thân thiết, càng khó giao tiếp thẳng thắn. Các em nói xem, đã bao lâu rồi mình chưa nói những lời yêu thương với bố mẹ, đã bao lâu rồi các em không giao tiếp với các bạn cùng lớp và bạn cùng phòng trong ký túc xá? Bằng cách này, hôm nay tôi sẽ cho các em một cơ hội ——"
Thầy giáo đứng trên bục giảng vỗ tay hai cái, "Tất cả đứng dậy!"
Sinh viên bên dưới đồng loạt kêu ca, mông như dính vào ghế, hồi lâu mới đứng dậy.
Thầy giáo này, cũng không phải lần đầu chơi chiêu. Các nhiệm vụ trước đây của ông bao gồm "Đắp chăn cho bạn cùng phòng khi bạn đang ngủ.", "Gửi cho cha mẹ một chiếc lá rụng trong sân trường qua đường bưu điện." ulatroiii 😆
"Các em hai người một nhóm, mặt đối mặt —— à đúng rồi, liền ghép cặp với người bên cạnh đi!"
Hàng của Vân Đóa đang có ba người, ba nữ sinh nhìn nhau, ai cũng không muốn mở miệng trước—— dù sao cũng cùng ở chung trong ký túc xá, bỏ rơi ai cũng không được.
Thầy giáo quan tâm, kịp thời đến giúp giải quyết vấn đề, ông chỉ vào Vân Đóa từ phía xa, "Em đó, quay lại ghép cặp với bạn học phía sau đi!"
Phía sau?
......!
Vân Đóa nín thở, sau gáy lại bắt đầu nóng lên. Cô sững người tại chỗ, bất động.
"Xoay lại!" Thầy giáo nhiệt tình thúc giục, "Nhanh, nghe lời tôi, quay đầu nhanh lên!"
Thân thể Vân Đóa đi theo khẩu lệnh, khẽ run lên như thể đang trong cơn vật vã hấp hối. Cô cắn cắn môi, cúi đầu nhìn mũi chân từng chút từng chút xoay người lại. *mỗi lần thấy anh, chị giống như bị bệnh nặng v tr🤣
Nửa thân trên của một người đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn, chân dài, eo hẹp, hai tay tùy ý đút túi quần, còn có cánh tay rắc chắc quen thuộc.
Phòng học có thiết kế bậc thang, Vân Đóa đang đứng phía dưới một bậc. Dáng người cô mảnh khảnh và nhỏ nhắn, còn người kia lại cao lớn, thoạt nhìn cô mới đứng đến thắt lưng của anh ta.
Vân Đóa:...... Nhỏ yếu, hèn mọn 😭
"Tốt lắm!" Giáo viên nhìn các sinh viên đứng đối diện nhau trong lớp, rất đắc ý. "Bây giờ, các bạn hãy chăm chú nhìn vào mắt người đối diện!
Vân Đóa:...... Tôi lựa chọn cái chết.
Cô không ngẩng đầu, tay bên cạnh người vô thức siết chặt, đầu ngón tay mảnh khảnh bấm chặt vào lòng bàn tay.
"Vân Đóa."
Thanh âm từ tính từ trên đỉnh đầu truyền xuống, nhẹ nhàng hai chữ, chỉ rất nhẹ nhưng lại khiến trái tim nhỏ bé của cô khẽ run lên.
"Nhìn tôi."
Giọng nói của anh như có sức mạnh xuyên thấu nào đó, thẳng tắp khuếch đại vào tai cô, dường như có một dòng điện chạy nhanh qua các dây thần kinh, Vân Đóa cảm giác lưng mình đang trở nên tê rần.
Cô nuốt khan, hai má thanh tú hơi phồng lên, sau đó giống như vừa hạ quyết tâm rất lớn, cô ngẩng đầu.
Khuôn mặt trong trí nhớ xuất hiện ngay trước mắt.
Ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng cùng thân thể cường tráng, khóe môi anh hơi nhếch vẽ ra một vòng cung bỡn cợt, như cười như không.
Anh thật sự nghe lời thầy giáo. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, lông mi đen nhánh rủ xuống che gần hết con ngươi, khiến cho người ta không thể nhìn ra bên trong đôi mắt sâu thẳm ấy ẩn chứa điều gì.
Dù vậy, Vân Đóa cũng không thể chịu được ánh mắt của anh. Cô không cúi đầu nữa, chỉ khẽ đảo đôi mắt màu hổ phách sáng của mình nhìn đi nơi khác.
Ba chàng trai bên cạnh Lệ Kiêu cũng đang nhìn về phía này. Cô biết Kỳ Lãng, khi bắt gặp ánh mắt cô, anh ta cười toe toét.
Nam sinh đứng đối diện với Kỳ Lãng có nước da ngăm đen, giọng nói trầm khàn. Hai người đàn ông cũng chả đứng nhìn nhau đàng hoàng, mày một câu 'ngu ngốc' tao một câu 'cút đi' cười hihi haha.
Nam sinh còn lại trông trẻ tuổi và thấp hơn một chút, vẻ mặt hoàn toàn chưa thành niên, giống như một học sinh trung học. Anh ta đang hai mắt nhìn nhau với một nữ sinh khoa ngoại ngữ, hạnh phúc tới bất ngờ không kịp phòng, cô gái kia mặt đỏ tim đập che miệng cười.
Thật ra, bốn người bọn họ hoàn toàn có thể ghép cặp 2 2, nhưng vì sao Lệ Kiêu bị tách ra Vân Đóa cũng không biết được.
Người thầy đầy xúc động đứng trên bục giảng, cố gắng tạo bầu không khí cho các sinh viên nhìn nhau:
"Nào, bây giờ các em hãy vừa nhìn vừa tươi cười đáng yêu với người đối diện đi——"
Vân Đóa:.....
Cô ngước khuôn mặt cứng đờ lên, không cười, cũng chẳng đáng yêu.
Hơn nữa cổ họng còn có chút chua xót.
"Hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp mà hai bạn đã có với nhau ——"
Vân Đóa: tốt đẹp......
Gì chứ?
Lệ Kiêu đang đứng đối diện đột nhiên cười một tiếng, Anh nhìn cô, ý cười càng sâu, thân thể cường tráng cùng quai hàm cứng rắn tràn đầy vẻ nhu hòa.
Vân Đóa nhăn mũi cảnh giác.
Anh ta đang nhớ lại đoạn thời gian "Tốt đẹp" nào vậy nhỉ?
"Được rồi! Nhìn vào người đối diện với bạn, nếu trong ba năm tới, bạn muốn trở thành bạn tốt với người này và thậm chí muốn tiếp tục tình bạn đến sau khi tốt nghiệp, trở thành bạn thân và bạn tâm giao suốt đời, thì bạn sẽ hãy giơ bốn ngón tay về phía người ấy ——"
Thầy giáo còn chưa nói xong các sinh viên bên dưới đã choáng váng —— này mẹ nó là hành vi mê hoặc gì vậy trời?
Giơ ngón tay sao có thể trở thành bạn tâm giao tri kỷ???
"Nếu bạn chỉ muốn có một một quan hệ bình thường thì bạn có thể duỗi ra một ngón tay. Tương tự, bạn cũng có thể duỗi ra hai ngón tay, ba ngón tay.....mọi người chuẩn bị ——"
......
............
Các sinh viên phía dưới hoàn toàn bị thuyết phục, một đám khẽ mấp máy môi, trong lòng thầm chửi rủa trò chơi gây mất lòng này.
Quá khó khăn.
Nhất là ký túc xá nữ, quá khó khăn.
Giơ mấy ngón?
Hỏi bạn định giơ mấy ngón?
Cho dù trong lòng biết rõ người kia là chị em 'plastic' thì bạn có dám giơ ra một ngón tay không?
Nhìn thấy vài cặp, có cô gái nhanh chóng duỗi ra bốn ngón tay về phía đối diện mà không cần suy nghĩ. Hai người giơ tám ngón tay, tình cảm nồng hậu, quả là một bức tranh yên bình.
Người ta là chị em tri kỷ:)
Vân Đóa quay đầu lại, bắt gặp tầm mắt anh, trong lòng cô lại bắt đầu căng thẳng.
Cô mới là người khó!
Khó hơn bất cứ ai ở nơi này......
Tay Lệ Kiêu vẫn đút trong túi quần, không hề lấy ra. Anh cụp mi xuống lông mày hơi nhăn lại, dường như đang suy nghĩ muốn duỗi ra mấy ngón tay.
Vân Đóa nhìn anh, hy vọng anh có thể hiểu ám chỉ của cô:
Có chút ăn ý đi huynh đệ. Để chúng ta biển hồ quên nhau đi! Vậy cho khỏe:)
"Các bạn đã quyết định hết chưa? Sẵn sàng——"
Vân Đóa hít sâu một hơi, tay phải gập 3 ngón tay lại dùng ngón cái giữ lấy.( chắc là chị giơ ngón út). Cánh tay cô còn chưa nâng lên, đã chợt thấy Lệ Kiêu đứng đối diện rút tay từ túi quần ra.