Kết thúc một ngày bận rộn, rời khỏi công ty rồi ngồi lên xe về nhà, Vệ Hàn Vân mới nhớ tới chuyện anh nhận điện thoại của Chung Tử Yên từ sáng.

Anh khép mắt tựa vào ghế sau dưỡng thần, lạnh nhạt hỏi: “Chung Tử Yên?”

Thư ký được đào tạo bài bản, ngồi ở ghế lái phụ trả lời: “Cô Chung đã chuyển đến biệt thự Đình Sơn vào buổi sáng.”

“Quẹt thẻ sao?”

“Vâng.” Thư ký dừng lại, biểu cảm phía sau kính gọng vàng có chút phức tạp : “Ba khoản tổng cộng là hai mốt vạn.”

Vệ Hàn Vân nhíu mày.

Vài ngày trước, anh đã gặp Chung Tử Yên một lần, cũng đã điều tra chi tiết về cô từ lâu.

Chung Tử Yên xuất thân từ một gia đình khá giả, sau đó cha mẹ qua đời, tài sản bị người thân dùng mọi thủ đoạn chiếm đoạt. Cô không gượng dậy nổi, trong tay chỉ còn một căn hộ cao cấp, không đủ ứng phó với lối sống xa xỉ của mình.

Vệ Hàn Vân chọn cô làm đối tượng ký kết hiệp định hôn nhân cũng vì Chung Tử Yên không còn đường lui.

Nhưng với tính cách tham lam của cô mà anh thấy lúc trước, khi lấy thẻ phụ của anh đáng ra nên tiêu nhiều hơn chút tiền nhỏ này.

“Đến biệt thự Đình Sơn.” Vệ Hàn Vân cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phân phó.

Người lái xe lập tức lặng lẽ chuyển tuyến đường.

Chung Tử Yên cảm thấy cuộc sống của người giàu thật sự quá tuyệt vời.

Chuyển nhà không cần động tay, vừa đến, biệt thự lớn đến dọa người, Chung Tử Yên còn đang quan sát xung quanh, quản gia đã tiến lên hỏi cô có muốn dùng bữa sáng hay không.

“Không biết bữa sáng có hợp với khẩu vị phu nhân hay không?” Quản gia cười nói.

Chung Tử Yên trả lời không chút đắn đo: “Nhất định là hợp!”

Nhiều năm qua chỉ dựa vào thứ thức ăn nhạt nhẽo vô vị để sống, chẳng lẽ cô còn kén ăn sao? Sao có thể!

“Tôi thấy phu nhân đang nhìn cầu thang dẫn lên tầng hai” Quản gia khiêm tốn hỏi: “Phu nhân không vừa ý thứ gì sao? Tôi sẽ phân phó người sửa đổi.”

Chung Tử Yên lặng lẽ trả lời: “... Không có gì, chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi.” Một khi bước vào không gian kín, trước tiên cô sẽ tìm cho mình một lối thoát thân, đó chính là di chứng từ khi còn ở không gian vô cực.

“Phu nhân có muốn đi dạo xung quanh trước không?” Quản gia lại hỏi.

Chung Tử Yên đại khái đã đoán ra bố cục thiết kế của biệt thự nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, làm ơn.”

Quản gia đưa tay làm tư thế mời, khóe mắt tinh tế liếc nhìn Chung Tử Yên, cảm thấy người thiếu nữ dường như không giống những gì mình nghe nói.

Chung Tử Yên đứng đó một chút, trên người không hề có chút chật vật, giống như cô đang đứng trên lãnh địa của chính mình. Quản gia đã ở Vệ gia nhiều năm, từng tiếp đón nhiều nhân vật phong vân chỉ thấy trên truyền hình, nhưng rất ít người có được thứ khí chất này.

Ngoài ra, ông không tìm được một chút tham lam ghen tị nào trong mắt Chung Tử Yên.

Trong mắt cô, biệt thự xa hoa đẹp đẽ này cũng giống như bầu trời xanh trong vắt bên ngoài, không hề có chút khác biệt.

Chung Tử Yên đút tay vào trong túi áo khoác, tiến về phía trước, quản gia rủ mắt, thu lại cảm xúc, đi cạnh cô giới thiệu: “Phía trước là phòng khách chính, chia làm hai khu...”

Nghe quản gia giới thiệu, Chung Tử Yên mới hiểu được thế nào là gia sản trị giá mười hai con số.

Hóa ra, đây không phải là nơi ở của Vệ Hàn Vân.

Anh mua căn nhà này làm nhà cưới, mua lâu như vậy, anh lại chưa từng ở đây bao giờ.

Chung Tử Yên: “...” Đúng là người đàn ông rất giàu có.

Căn biệt thự trong khu vực xa hoa này có ba tầng.

Tầng một chủ yếu được sử dụng để sinh hoạt hàng ngày, ăn uống, tiếp khách... ngay cả dao nĩa cũng là đồ cổ.

Chung Tử Yên: “......”

Tầng hai là phòng trưng bày, thư phòng, phòng ngủ, trưng bày đầy những tác phẩm điêu khắc, vừa nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ.

Chung Tử Yên: “...” Đợi đã, đây không phải bức tranh cô vừa thấy trên mạng hôm qua sao? Vệ Hàn Vân bỏ ra tám trăm triệu mua nó từ tay của Locker?

Đồng tử Chung Tử Yên rụt lại đầy xao động.

800 triệu! Treo trên tường! Đáng ra nó phải nằm trong kho bạc ngân hàng chứ!

“Cẩn thận với các bậc thang.” Quản gia nhẹ nhàng, lịch sự dẫn Đồng Tử Yên lên tầng ba.

“Đây là nhà kính, nửa còn lại là phòng trồng hoa.” Quản gia nói.

Chung Tử Yên: “..........” Trồng hoa và rau có thể tốn nghìn mét vuông sao? Nhưng so với 800 triệu treo tường thì cũng có thể chấp nhận được.

“Phòng ngủ của phu nhân sẽ được sắp xếp sau, nếu có bất kỳ yêu cầu sửa đổi nào, vui lòng nói cho tôi.” Quản gia nói, nhấn một nút cạnh tường: “Cuối cùng, tôi sẽ đưa phu nhân đến tầng hầm.”

Ký ức của Chung Tử Yên về tầng hầm vô cùng thảm khốc, khắp thế giới vô cực, đó là nơi xuất hiện nhiều thiêu thân nhất.

Cô nhìn cửa thang máy mở ra, chần chừ một lúc mới theo quản gia đi vào, nhìn ông ấn nút B1.

Hơn thế nữa, bên cạnh B1 còn có B2.

Đây là căn nhà ở ư? Rõ ràng là một công ty chứ.

“Tầng hầm là khu vực để tập thể dục thể thao.” Quản gia chậm rãi liệt kê cho cô: “Phòng tập thể dục, phòng xông hơi, rạp chiếu phim tại gia, khu vực trò chơi, quầy bar và một bể bơi.”

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Chung Tử Yên quét mắt hai bên trái phải, cuối cùng tầm mắt rơi xuống hồ bơi rộng lớn: “...” Ông gọi hồ bơi rộng cả nghìn mét vuông này là bể bơi gia đình sao? Đây phải là bể bơi của Trung tâm Văn hóa – Thể thao chứ?

Quản gia thấy ánh mắt Chung Tử Yên, thở dài một hơi: “Còn chưa được sử dụng qua.”

Chung Tử Yên lập tức nói: “Để tôi xem sao.” Căn bản không cần bảo trì sạch sẽ như vậy! Tháo nước ra không phải tốt hơn sao!

Những người giàu có thật ghê tởm.

Không được, cô không thể tự mắng bản thân.

Sau khi nhìn thấy hồ bơi, rạp chiếu phim tại gia, hai mươi người ngồi cũng không chật chội, Chung Tử Yên không khỏi xúc động.

“Phu nhân có thể mời bạn bè đến đây làm khách.” Quản gia nói.

Chung Tử Yên nhanh chóng từ chối: “Không cần, tôi không có bạn.”

Ánh mắt của quản gia trở nên hơi đồng tình.

Chung Tử Yên đút túi, đi về phía thang máy: “Ở dưới là gara sao?”

“Vâng, nhưng ở đó chỉ có một số chiếc xe mà thiếu gia không hay sử dụng.” Quản gia không nhanh không chậm theo sau cô: “Phu nhân có thể dùng chúng bất cứ lúc nào.”

Thang máy nhanh chóng xuống tới gara dưới tầng hầm, quản gia đưa tay bật đèn.

Chung Tử Yên nhìn vào gara có khoảng mấy chục chỗ đậu xe, nơi những chiếc xe đủ màu sắc lấp đầy phân nửa: “..........”

Mặc dù cô không biết thương hiệu xe nhưng chỉ cần nhìn vào hình dáng, cô đã biết tất cả đều rất đắt tiền.

Vì quá nghèo, Chung Tử Yên không lái xe được mấy lần, tất cả đều dựa vào đôi chân cần cù, mộc mạc của cô mà bôn ba khắp chốn.

Nếu cô có thể bay thì đâu cần đến xe thể thao sành điệu và lóa mắt đâu, phải không?!

“Nếu phu nhân muốn ra ngoài, hãy thông báo cho tôi, tôi sẽ thay phu nhân sắp xếp tài xế và vệ sĩ.”

Chung Tử Yên từ chối trong vô thức: “Tôi không cần vệ sĩ.” Trên thế giới này ai có thể là đối thủ của cô chứ?

“Tất cả vì an toàn của phu nhân.” Quản gia mỉm cười: “Bây giờ, tôi có thể đưa phu nhân đến nhà hàng không? Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.”

Chung Tử Yên quay lại tầng một.

Cô bắt đầu suy nghĩ căn biệt thự đáng giá bao nhiêu.

Phải chăng chiếc ô tô dưới tầng hầm hay bức tranh trên tường đáng giá, hay ngôi nhà có giá trị hơn?

Những dòng suy nghĩ ngổn ngang đó vẫn còn tồn tại cho đến sau bữa tối, Chung Tử Yên bơi qua lại trong hồ, nằm trên ghế massage híp mắt hưởng thụ, cô cũng không đưa ra được đáp án.

Ah, hương vị tiền bạc ghê tởm này!

Một biệt thự như vậy mà cũng chỉ là một bất động sản tầm thường ở khu của Vệ Hàn Vân.

Chung Tử Yên nằm trên ghế massage hơn mười phút liền mở mắt , đứng dậy khoác khăn tắm ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe hơi, đó hẳn là xe của Vệ Hàn Vân.

Mặc dù không phải là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng cô cần phải tới gây ấn tượng tốt với kim chủ của mình.

Vệ Hàn Vân bước vào cửa, nhìn thấy quản gia, anh đặt cặp sang một bên: “Cô ấy ngủ rồi sao?”

“Phu nhân cảm thấy hồ bơi của thiếu gia quá lãng phí.” Quản gia mỉm cười đầy ẩn ý, nói.

“Hồ bơi?” Lần đầu tiên anh biết căn biệt thự này có hồ bơi.

Anh cúi đầu thay giày, vừa ngẩng đầu lên đã thấy có người đứng trước tiền sảnh.

Vệ Hàn Vân nhận ra đó là Chung Tử Yên, nhưng nhìn kỹ lại có chút không giống.

Chung Tử Yên quấn khăn tắm, chân trần đứng cách đó vài bước, tóc ướt sũng, lộ ra bờ vai trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, khẽ chớp đôi lông mi đen dài rồi mỉm cười.

Vệ Hàn Vân có thể nhìn thấy ánh nước lấp lánh nơi lông mi cô, ánh sáng tôn lên khí chất trong sáng, chưa hề nhiễm khói bụi hồng trần.

Anh trầm ngâm dừng lại, Chung Tử Yên nhân cơ hội mở lời trước.

“Xin chào.” Chung Tử Yên giẫm lên vết nước đi tới trước mặt Vệ Hàn Vân: “Tôi là Chung Tử Yên.”

Vệ Hàn Vân bắt tay cô, nói đầy ẩn ý: “Xin chào, Vệ phu nhân.”

Chung Tử Yên không ngờ ngoài đời Vệ Hàn Vân lại đẹp mắt như vậy.

Cô đã thấy rất nhiều bảng quảng cáo trên đường phố ngày hôm qua, các ngôi sao trên đó chẳng mấy người có thể so sánh với Vệ Hàn Vân.

Ông trời quá hào phóng với người đàn ông giàu có này, không những ban cho anh khuôn mặt quý phái bức người, mà còn trao cách cư xử đầy nho nhã và lễ độ, tuyệt đối không chút vênh váo hung hăng.

“Hình như đã đến giờ ngủ của em rồi?” Anh lịch sự hỏi.

Chung Tử Yên nhiệt tình: “Chưa đâu. Anh có đói không?”

Vệ Hàn Vân cúi đầu làm động tác mời: “Vừa vặn, tôi có chút chuyện muốn nói với em.”

Chung Tử Yên muốn thay quần áo trước, nghe Vệ Hàn Vân nói, trong lòng nhất thời hiện lên cảnh báo: “Tôi tiêu quá nhiều tiền sao?”

Ah, bọn nhà giàu chết tiệt luôn giữ khư khư tài sản, không muốn ai tiêu lấy một đồng.

Bước chân Vệ Hàn Vân dừng lại, anh mỉm cười vẫy tay ra hiệu với Chung Tử Yên: “Lại đây.”

Chung Tử Yên lạch bạch đi tới bên anh, mặt mày ủ rũ, chưa kịp suy nghĩ làm thế nào để trả lại, Vệ Hàn Vân đã mở miệng.

Anh bình thản nói: “Sự thật là, em tiêu quá ít, bà chủ Vệ ạ.”

Chung Tử Yên: “....” Kim chủ của tôi tức giận rồi, phải làm sao đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play