Các phòng thiết kế cao cấp nhất đều có thể đặt đồ trang trí riêng, từng chi tiết đều tham khảo sở thích của người mua, vì vậy mấy mẫu thiết kế phòng làm việc đưa đến đều là phong cách của những người mua trước, tham khảo vô ích.
Chung Tử Yên tùy tiện nhìn mấy mẫu, suy nghĩ trực tiếp chọn mẫu đắt nhất, nhưng lật đi lật lại vẫn không thấy phương thức liên hệ trên mẫu thiết kế.
Quản gia sau khi biết thì tỏ vẻ: “Sau khi phu nhân chọn xong, đợi đến khi phu nhân có thời gian, phòng thiết kế sẽ mang theo những đồ vật được yêu cầu tới gặp phu nhân.”
Việc liên hệ hẹn trước đội thiết kế giao cho quản gia làm.
Hai ngày sau, lúc nhìn thấy đồ vật mà các nhà thiết kế mang đến, Chung Tử Yên mới biết được cái gọi là “đồ vật được yêu cầu” là gì.
Là danh sách bài thi đủ đem học sinh tiểu học dọa khóc …. Không, là danh sách câu hỏi.
Trên danh sách ghi các vấn đề, lớn là thích phong cách như thế nào, nhỏ là thích váy liền áo hay váy hở nửa người, có đến mấy trăm điều.
Chung Tử Yên nhìn xong, vẻ mặt lạnh nhạt buông xuống.
Sao tiêu tiền lại phiền toái như thế?
Trong tưởng tượng của cô, tiêu tiền là một việc rất vui sướng kia!
Nhà thiết kế là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, cô ta nhìn hành động của Chung Tử Yên, nở một nụ cười mà giải thích: “Tuy rằng, giai đoạn chuẩn bị có phần phức tạp, nhưng giai đoạn này hoàn thành càng chi tiết, sau này cô sẽ càng hài lòng với thành quả cuối cùng hơn, hiệu suất làm việc của đội thiết kế chúng tôi rất cao.”
Chung Tử Yên: “.....” Cô chỉnh cái này, đổi đi đổi lại chính là muốn Vệ Hàn Vân tăng thêm chi phí đúng không???
“Có thể đổi thành hình thức hỏi-đáp, tôi hỏi, phu nhân trả lời, được chứ?” Nhà thiết kế linh hoạt thay đổi hình thức trả lời.
Chung Tử Yên lấy ra một cái kéo, bắt đầu cắt giấy gói hàng chuyển phát nhanh: “Bắt đầu đi.”
Nhà thiết kế: “Trên thang điểm mười, điểm mười là hài lòng nhất, xin hỏi điểm yêu thích của phu nhân đối với màu đỏ là bao nhiêu?”
Chung Tử Yên thuận miệng đáp: “4 điểm.”
……………………..
“Đối với tính thoải mái của đồ dùng, điểm phu nhân coi trọng là bao nhiêu?”
“Mười một điểm.”
“Tính thẩm mỹ thì sao?”
“Đắt là được.”
…………………….
“Xin hỏi phu nhân đối với gia đình tương lai muốn có mấy em bé?”
“Không sinh.” Không chỉ không sinh, hơn nữa, một năm sau sẽ ly hôn.
Nhà thiết kế gãi đầu.
………………….
Sau khi có được đáp án của nhiều vấn đề liên tiếp, nhà thiết kế đóng nắp bút lại, Chung Tử Yên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy, tiếp theo tôi sẽ mang đội thiết kế thực hiện một đến ba lần khảo sát thực địa.” nhà thiết kế cười nói. “Phí đi lại bên tôi chi trả, nghe nói phòng ở của phu nhân mới mua trên đảo tư nhân?”
Chung Tử Yên gật gật đầu: “Tôi còn chưa đi đến.”
Năm nhà thiết kế đều phục vụ các vị phú hào trong nước mà tập mãi thành quen: “Tôi sẽ thuê một chiếc trực thăng để phục vụ việc đi lại.”
“Không cần.” Chung Tử Yên cắt mở hộp chuyển phát nhanh cuối cùng, lại nói: “Du thuyền và máy bay đều đợi sẵn trên đảo, nơi có đội quản lý, các cô xuống sân bay có thể trực tiếp chuyển phương tiện đi lên đảo luôn.”
Nhà thiết kế mỉm cười: “Phu nhân còn chưa đến đảo, nhưng đã nắm rõ những tài nguyên sở hữu sao?”
Chung Tử Yên thành thật quay đầu nhìn cô ta: “Nói ra sợ cô không tin, tôi chỉ mua đảo, còn lại đều là người khác đưa đến.”
Nhà thiết kế: “.........” Cô ta tuy rằng không biết này là ai, nhưng cũng biết đấy không phải người cô ta có thể chọc được, cũng không hỏi nhiều, liền đứng dậy rời đi.
“Từ từ.” Chung Tử Yên lấy ra một phần văn kiện: “Phương Nam nói trước khi cô rời đi, phải ký cái này trước.”
Nhà thiết kế mở ra liền thấy một phần hợp đồng bảo mật ở bên trong.
Các phú hào đều có những suy tính riêng của chính mình, nhà thiết kế cũng không trách móc nhiều, cô ta trước khi tới đã biết đến yêu cầu này, cũng xem qua phần hợp đồng bảo mật, bởi vậy cẩn thận mà kiểm tra qua một lần, sau đó ký tên của mình xuống.
Sau đó, cô ta nửa đùa nửa thật hỏi: “Hiện tại tôi có thể biết được tên chồng phu nhân rồi chứ?”
Chung Tử Yên tiếp nhận văn kiện, đặt qua một bên, trả lời cô ta: “Vệ Hàn Vân.”
Nhà thiết kế gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ: “Khó trách muốn ký hợp đồng bảo mật …. Vệ Hàn Vân?! Là Vệ Hàn Vân mà thiên hạ đồn rằng “cùng anh ta kết hôn thì lập tức có thể bò lên bảng xếp hạng Forbes” ư?”
Chung Tử Yên: “........” Cô nói như thế, tôi lại có cảm giác còn mệt mỏi áp lực thế nhỉ.
Dục vọng của con người đúng là không thể kìm được.
Sau khi nhà thiết kế được quản gia tiễn về không lâu, Chung Tử Yên lại nhận được điện thoại của Lý Duệ, anh ta nói bốn bài nhạc kịch đã viết xong lời, hỏi cô xem bây giờ có thể đến công ty nghe một chút hay không.
Suy xét đến việc mình là đại cổ đông của Giải Trí Hậu Thổ, Chung Tử Yên đặc biệt đoan chính: “Tôi đến ngay bây giờ.”
Lúc Chung Tử Yên ngồi một chiếc xe đuổi tới Hậu Thổ, vừa vặn gặp phải Dư Thiên Sơn.
Anh ta nhìn thấy cô cũng sửng sốt, bước nhanh tiến đến chào hỏi: “Khụ….Chung tiểu thư.”
“Dư Thiên Sơn.” Chung Tử Yên vẫn còn nhớ rõ tên của vị “Cháu ngoại trai” này.
Huống chi, phần lớn cổ quyền trong tay cô hiện tại đều là lấy từ trong tay Dư Thiên Sơn.
“Không dám không dám, ngài cứ kêu tôi là Thiên Sơn giống cậu nhỏ thì tốt rồi.” Dư Thiên Sơn xua tay. Đáng lẽ muốn đi ra ngoài, anh ta quay đầu liền đi theo Chung Tử Yên vào bên trong, còn giành trước một bước mở cửa giúp cô.
Tuy rằng cửa kia cũng là cảm ứng tự động.
Chung Tử Yên đi đến cạnh cửa, đột nhiên quay đầu hướng ra ngoài cửa nhìn.
Cô đã nhận ra một ánh mắt nhìn trộm khác thường, nhưng không tính là ác ý.
“Chung tiểu thư?” Dư Thiên Sơn nghi hoặc hỏi.
“..... Không có gì.” Thế giới hòa bình, chắc là không cần để ý quá đâu?
“Ngài tới vì mấy bài hát sao? Là Lý Duệ phụ trách chế tác, đúng không?” Dư Thiên Sơn công việc nắm rất rõ ràng: “Nếu có chuyện gì cứ tùy thời gọi điện cho tôi.”
Mặc dù cổ phần ở Hậu Thổ của Dư Thiên Sơn đều sang tên cho Chung Tử Yên, nhưng quyền quản lý tạm thời còn trong tay anh ta. Chỉ cần Chung Tử Yên không nghĩ đến việc đổi quản lý mới, vị trí của Dư Thiên Sơn sẽ không có thay đổi gì.
Cũng không phải Dư Thiên Sơn để ý một cái công ty giải trí, mà hiện giờ Hậu Thổ đang nằm trong tay Chung Tử Yên, ý nghĩa không giống như trước.
Dư Thiên Sơn cảm thấy Chung Tử Yên là một cái đùi vàng mới, ôm chặt chắc chắn là không sai.
Chung Tử Yên bước tiếp đến thang máy tiếp theo: “Tôi không có số điện thoại của anh.”
Dư Thiên Sơn mà nhanh chóng dùng hai tay đưa ra danh thiếp: “Có việc chờ ngài phân phó.”
Nhìn thấy Chung Tử Yên nhận lấy danh thiếp, Dư Thiên Sơn mới nhẹ nhàng thở ra, chờ thang máy xuống đến nơi, anh ta còn đặc biệt duỗi tay giúp Chung Tử Yên chắn cửa, đang muốn để trợ lý đi kiểm tra tầng trên, lại phát hiện bên trong có một người đang đứng.
Lý Duệ ngậm thuốc lá, không hề có ý muốn đi ra, anh ta lười biếng mà nói một tiếng “Dư nhị thiếu”, sau đó mới quay đầu lại nói với Chung Tử Yên: “Tôi thấy chiếc xe liền đoán là cô tới, nên xuống đây đón cô.”
Chiếc xe Cadillac lần trước đã để lại cho Lý Duệ một ấn tượng sâu sắc.
Kẻ có tiền cùng lắm chỉ dùng Bentley, Lexus làm xe thương vụ, làm sao có thể tùy tiện dùng chiếc xe dài như vậy chứ?
Nói xong, Lý Duệ lại thâm ý nhìn Dư Thiên Sơn, thầm nghĩ, Dư Gia thật đúng là có tiền.
Chung Tử Yên hơi gật đầu với Dư Thiên Sơn rồi bước vào thang máy, ném cho Lý Duệ ba chữ: “Dập thuốc đi.”
Lý Duệ: “.....” Anh ta yên lặng đem điếu thuốc trong miệng, ấn vào vách thang máy dập tắt đi.
Dư Thiên Sơn ở một bên thang máy nở nụ cười lễ phép đưa tiễn Chung Tử Yên, đứng chờ đến tận khi cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Chờ thang máy đi lên, Lý Duệ không nhịn được nhiều chuyện hỏi: “Cô với Dư Thiên Sơn là gì của nhau?”
Chung Tử Yên nghĩ ngợi, không biết Vệ Hàn Vân có muốn công khai việc kết hôn hay không, vì thế hàm hồ nói với Lý Duệ: “Một nửa thân thích.”
Lý Duệ nhướng mày, âm dương quái khí nói: “À ~~ thân thích. Vậy còn Lạc Ẩn?”
“Đầu tường.” Chung Tử Yên dùng từ ngữ mới học được đáp lại.
Trên thực tế, gần tới sinh nhật của Lạc Ẩn, Chung Tử Yên mới cùng mấy người bên studio tiếp xúc nhiều hơn, đương nhiên bị lây nhiễm không ít thói quen dùng từ.
“Sắp tới sinh nhật của Lạc Ẩn, cô có tính toán gì không?” Lý Duệ thuận miệng cười đùa hỏi: “Giống như là, làm một màn hình LED trên tòa nhà cao tầng để thổ lộ chẳng hạn?”
Chung Tử Yên cũng không thực sự hứng thú hỏi lại: “Làm vậy có lợi ích gì không?”
Lý Duệ: “Nổi bật, không phải các fans có tiền của các minh tinh đều làm trò đó sao?”
Nghe thấy hai chữ “Có tiền”, Chung Tử Yên rốt cuộc cảm thấy hứng thú: “Rất tốn tiền?”
“Thu tiền theo giây.” Lý Duệ bẻ gãy điếu thuốc lá ngậm trong miệng, mơ hồ nói, “Minh tinh và các fans có đôi khi sẽ vì chuyện này mà cãi nhau, cái gì mà thời gian dài khinh thường thời gian ngắn.”
Chung Tử Yên: “Được.”
“Nếu cô có thể bao nửa giờ, Weibo sẽ sớm tê liệt thôi.”
“Nửa giờ quá ngắn.”
“Sinh nhật là 24 giờ, cô có tiền thì bao luôn 24 giờ đi.” Thời điểm Lý Duệ thuận miệng nói tới đây, cửa thang máy cũng mở ra.
Lý Duệ chỉ cho rằng Chung Tử Yên đang phối hợp với anh ta nói đùa, lập tức đem đề tài này ném ra sau đầu, đi ra ngoài thang máy liền nói chính sự: “Lại nói tiếp, bài hát của Lạc Ẩn cũng đang viết lời, nhưng anh ta luyện tập mấy ngày rồi cũng chưa bắt được cảm xúc. Bản nhạc kia của cô quá khó, người bình thường chẳng ai dám hát đâu.”
Chung Tử Yên: “Cảm xúc gì? Ca hát cũng cần cảm xúc à?”
“..... Tìm cảm xúc?” Lý Duệ cảm thấy không cùng nghề nghiệp thì không dùng dòng suy nghĩ, anh ta lập tức tìm một ví dụ: “Giống như lúc cô viết nhạc, bắt giữ cảm xúc kia trong nháy mắt?”
“Cảm xúc?” Chung Tử Yên không hiểu lắm: “Cầm lấy đàn liền có.”
Lý Duệ: “.....” Cô, một người máy không có tình cảm cảm xúc này tránh ra cho tôi: “Bản nhạc kia tôi cũng đã nhìn qua, Tống Khê cũng vò đầu bứt tai không viết được lời thích hợp, hai người họ đều đang phát điên mà bế quan ở nhà.”
“Tôi đây hát ….” Chung Tử Yên vừa mở miệng, lại đem câu nói tiếp theo nuốt xuống.
Cô ngẫu nhiên có thể sử dụng ngôn ngữ tinh linh lừa gạt vài câu, nói không chừng có thể giúp Lạc Ẩn tìm được cảm xúc, nhưng Chung Tử Yên không muốn thấy tác hại khôn lường của ma pháp.
“Cô hát?” Lý Duệ nghe xong mấy lời đầu thì gật gù: “Nói cũng đúng, cô là người soạn nhạc, có khả năng lý giải đặc thù. Nhưng cũng phải chờ đến khi Tống Khê viết xong lời, bằng không cô hát thế nào?”
“Hát bằng ngoại ngữ.” Ngôn ngữ tinh linh.
Lý Duệ: “....”
Chung Tử Yên nghe xong bốn bài hát Tống Khê đã viết lời xong, lấy thái độ của một ông chủ tỏ vẻ hài lòng.
“Lại nói tiếp, Hậu Thổ đổi chủ.” Lý Duệ ngậm một điếu thuốc không châm lửa, bát quái nói.
“Tôi biết.” Chính là tôi.
“Lòng người thay đổi, Bạch Linh nói không chừng sẽ tìm đến cô gây phiền toái, cẩn thận một chút.” Lý Duệ nhàn nhạt nhắc nhở.
Anh ta làm ra phong thái của một cao nhân phái vân đạm phong khinh, Chung Tử Yên không chỉ không cảm kích mà còn có phần mờ mịt hỏi: “Bạch Linh?”
Lý Duệ tịch mịch nhắc nhở, vẫn là không nhịn được xem thường: “....”
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT