Thấy Vệ Hàn Vân nhắc lại nợ cũ, Chung Tử Yên vội vàng sửa lại: "Nếu giữ cậu ấy lại, tôi không chuẩn bị đủ đồ ăn, lại phải nấu nữa…”

Dư Thiên Sơn đang tìm cách khéo léo từ chối bữa tối, Vệ Hàn Vân đã thay anh ta trả lời: "Cậu ấy không ở lại đâu.”

Dư Thiên Sơn vội vàng gật đầu: "Đúng, tôi không ở lại.” Nói xong, anh ta vô cùng thức thời đứng lên: "Cậu trẻ, cháu đi trước nhé!”

Vệ Hàn Vân gật đầu, cũng đứng lên theo.

Dư Thiên Sơn nửa vui mừng, nửa sợ hãi: "Cậu trẻ, cậu không cần tiễn đâu, cháu tự mình ra ngoài được.”

"Tôi đi ăn cơm." Vệ Hàn Vân thản nhiên nói.

"..." Dư Thiên Sơn im lặng, cảm thấy xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là Chung Tử Yên thân thiện, duỗi tay về phía Dư Thiên Sơn: "Xin chào, tôi là Chung Tử Yên.”

Dư Thiên Sơn vội vàng bước xuống bậc thang, nghe thấy cái tên Chung Tử Yên liền sững người: "Chung Tử Yên?”

Không phải cô ta là khởi đầu của tất cả mọi thứ ngày hôm nay sao?

Người ăn nói khôn khéo, mạnh vì gạo bạo vì tiền như Dư Thiên Sơn đột nhiên khựng lại một chút, không biết nên làm thế nào, chột dạ nhìn thoáng qua Vệ Hàn Vân ở một bên.

Vệ Hàn Vân mặc áo sơ mi giản dị cùng vest giản dị, thắt cà vạt, nhẹ nhàng nâng cằm lên Chung Tử Yên lên: "Vợ tôi.”

Dư Thiên Sơn sững sờ, trong đầu là một mớ hỗn độn: "?!!?!?”

Mãi đến lúc bước ra khỏi nhà, đại não đang hoảng loạn của Dư Thiên Sơn cũng đã xử lý xong thông tin kinh khủng này.

Từ khi nào Vệ Hàn Vân lại có vợ? Một chút động tĩnh cũng không có? Chung Tử Yên rốt cuộc là ai?

Chung Tử Yên đứng cạnh cửa sổ, nhìn theo xe xuống núi, theo bản năng than nhẹ: "Muôn vạn nẻo đường, an toàn là trên hết. Lái xe không tỉnh táo, người thân sẽ rơi nước mắt hai hàng.”

Dư Thiên Sơn đang hoang mang như vậy lái xe lang thang trong đêm rất nguy hiểm.

Sau khi chiếc xe công vụ màu đen chậm rãi hòa vào màn đêm, Chung Tử Yên mới thu lại ánh mắt, như có điều suy nghĩ: "Vệ Hàn Vân, anh không phải là người có duyên với nữ giới.”

Vệ Hàn Vân từ chối cho ý kiến, chỉ ừ một tiếng.

"Nhưng sao tin anh có vợ lại dọa người ta thành như vậy?" Chung Tử Yên cảm thấy rất kì lạ: "Là vì tiền của anh quá nhiều sao?”

Nghe thấy câu hỏi đầy thẳng thắn của cô, Vệ Hàn Vân bật cười.

"Có thể đó cũng là một trong những lý do." Anh nói.

"Hừm, ông chủ yên tâm." Chung Tử Yên quay đầu lại đặt tay lên ngực, hứa với Vệ Hàn Vân, ánh mắt lấp lánh: "Đống tiền này quá nặng nề, tôi sẽ giúp anh gánh vác.”

"Vậy uống một ly trà sữa mười lăm tệ thì sao?" Vệ Hàn Vân hỏi: "Dựa vào đây, em đòi gánh vác giúp tôi ư?”

Chung Tử Yên: "... Tôi đã chuyển sang trà sữa được pha từ trà đen được trồng ở đồng cỏ tư nhân của Hoàng gia Anh và nghe giao hưởng rồi...”

Vệ Hàn Vân cố gắng nhịn cười, mím chặt môi, để lại ý cười trên khóe miệng: "Được rồi, vậy ăn cơm thôi.”

Chung Tử Yên thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi có chuẩn bị quà cho em." Vệ Hàn Vân thản nhiên nói.

Khuôn mặt ủ rũ của Chung Tử Yên nhanh chóng tươi tỉnh: "Cái gì vậy?”

"Ngày mai đưa đến, em sẽ sớm biết thôi."

......

Dư Thiên Sơn chậm rãi lái xe rời khỏi Đình Sơn, đại não còn đang ra sức hoạt động, suy nghĩ chuyện Vệ Hàn Vân và Chung Tử Yên kết hôn.

Chắc chắn anh ta là một trong những người đầu tiên biết tin tức này, nếu nó bị lan ra ngoài, không biết sẽ tạo thành cơn địa chấn lớn đến đâu nữa...

Vô số câu hỏi "tại sao" vang lên trong tâm trí, đầu óc của Dư Thiên Sơn rối bời.

Dư Thiên Sơn không thể đoán ra Vệ Hàn Vân đang suy tính gì, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Tốc độ xe quá chậm khiến anh ta đến muộn hơn dự kiến.

Dư Thiên Sơn đưa chìa khóa xe cho nhân viên khách sạn, ánh đèn xa hoa, lóa mắt như khiến tâm trí bừng tỉnh, anh ta nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Dư Thiên Sơn ngẩn người, chỉnh lại quần áo rồi bước vào địa điểm tổ chức tiệc mừng.

Theo bản năng, anh ta nhanh chóng đứng thẳng lưng, bày ra dáng vẻ của của người thành công, bản lĩnh đi vào trong khách sạn.

Hai anh em nhà họ Bạch bước ra nghênh đón Dư Thiên Sơn, bên cạnh còn có một cô gái trẻ xinh đẹp như một bông hoa mới nở, nhan sắc không hề thua kém các nghệ sĩ trong giới.

"Dư nhị thiếu, đây là con gái tôi - Bạch Linh."

Trước kia Dư Thiên Sơn có thể sẽ chú ý mà nhìn thêm vài lần, nhưng hôm nay việc Vệ Hàn Vân kết hôn đã choán hết tâm trí của anh ta, khiến khổ chủ không có hứng thú đến mỹ nữ, chỉ thuận miệng đáp: "Ừm, violin rất tốt, đúng không?”

Bạch Linh có chút ngượng ngùng, cúi đầu đỏ mặt: "Chỉ là tiến dần từng bước, thông thạo một chút thôi.”

Dư Thiên Sơn gật đầu, không hỏi thêm gì rồi bước vào trong.

Bạch Linh ngây người, lập tức bị cha đẩy đi theo.

"Cố gắng biểu hiện thật tốt." Ông thì thầm dặn dò.

Bạch Linh khẽ gật đầu, ở trong lòng tự cổ vũ cho bản thân, hẳn là đã có mộng tưởng xa hoa..

Nhà họ Bạch dù làm ăn phát đạt bao năm nay vẫn bị xem là nhà giàu mới nổi, chỉ thiếu một cơ hội để tiến vào giới thượng lưu, quyền quý! Bao năm nay Bạch gia luôn canh cánh trong lòng, nay lại xuất hiện Dư Thiên Sơn - một cơ hội sống, tại sao bọn họ không tận dụng chứ?

Chỉ cần nắm bắt được Dư Thiên Sơn, Bạch gia nhanh chóng có thể trèo lên cao!

Tuy Dư Thiên Sơn vẫn còn nghĩ tới chuyện của Vệ Hàn Vân, nhưng tâm trí đã phần nào ổn định lại.

Dư Thiên Sơn đột ngột đến thành phố H, như lãnh đạo đến thị sát mà không báo trước, làm người thành phố lo lắng, không khỏi căng thẳng.

Lúc trước không phải doanh nghiệp có ý đồ xấu của Ngụy gia đã bị xử lý rồi sao? Nói không chừng Vệ gia lại cử Dư Thiên Sơn đến để tìm những kẻ phản trắc, lén giở trò sau lưng. Nghĩ đến đây, trong lòng quần chúng sợ hãi, tìm cách dò la tin tức.

Mọi người đều muốn tiếp cận Dư Thiên Sơn để tìm hiểu tin tức. Vì vậy, từng người một đến chúc rượu anh, dòng người như thác.

Dư Thiên Sơn vất vả tìm mọi cách thoát khỏi đám người, lẻn vào góc phòng cầm ly rượu uống, Bạch Linh thấy vậy, đảo mắt tiến đến cạnh anh ta.

"Dư nhị thiếu, tôi nghe cha nói anh cũng thích violin?" Cô ta hỏi, nở nụ cười đầy trong sáng, đơn thuần.

Dư Thiên Sơn nhìn Bạch Linh một cái, gật đầu lịch sự: "Hay nghe từ nhỏ.”

Bà nội của Vệ Hàn Vân họ Dư, thuộc dòng dõi Nho học khiêm tốn, giản dị mà cao sang; huống chi trong giới quyền quý, mấy ai không biết đàn ca?

"Tôi đã nhận được lời mời từ Dàn nhạc Giao hưởng Hoàng gia Đan Mạch và sẽ độc tấu sau màn trình diễn của họ." Bạch Linh lộ ra biểu cảm có chút ngượng ngùng: "Hôm nay nhân chốn đông người, tôi muốn biểu diễn qua bản nhạc một chút.”

Dư Thiên Sơn nghe vậy liền có chút hứng thú.

Đan Mạch là một quốc gia nhỏ, nhưng tên tuổi dàn nhạc giao hưởng hoàng gia của họ rất lớn, bên trong không thiếu những nhân vật lão làng, đều là bậc thầy trong giới. Dư Thiên Sơn thậm chí còn biết một số người trong số họ.

"Có thể được bọn họ mời, trình độ hẳn là không kém." Dư Thiên Sơn khen ngợi.

Bạch Linh ngượng ngùng cắn môi: "Chút nữa, hy vọng Dư nhị thiếu sẽ thích buổi biểu diễn của tôi.”

Dư Thiên Sơn nhướng mày một chút, hiển nhiên nhận ra sự khiêu khích, khơi gợi của Bạch Linh.

Thân là người bên ngoại nhà họ Vệ, được mệnh danh là nhân tài, lại nắm quyền cao. Đối với Vệ gia mà nói thì chưa đủ vững mạnh, nhưng Dư Thiên Sơn không thiếu ong bướm vây quanh, khơi gợi lả lướt.

Không biết bao nhiêu nữ minh tinh vồ vập lấy anh, cho rằng anh ta chính là cây vàng ròng di động.

Tất nhiên, chưa kể đến những ngôi sao nam.

Dư Thiên Sơn quá quen thuộc với loại tán tỉnh dụ hoặc này, đến mức anh ta lập tức hiểu ra Bạch Linh không đến để trình diễn violin, mà đến để trình ra thứ khác.

Anh ta mỉm cười, hiển nhiên biết rằng Bạch gia không chịu an phận, muốn trèo cao, trong lòng không nhịn được mà sinh ra cảm giác bài xích, khinh thường.

Nhưng nếu Bạch Linh tự mình dâng tới cửa, vậy đừng trách anh thuận gió mang chút tin tức về.

"Đúng rồi." Dư Thiên Sơn làm bộ không để ý đến lời nói của cô ta: "Cô biết Chung Tử Yên đúng không? Cô ấy giỏi violin chứ?”

Nụ cười trên mặt Bạch Linh nhanh chóng cứng lại, gượng gạo.

Hôm qua sau khi nhìn thấy Chung Tử Yên, trong lòng Bạch Linh khó chịu, lập tức gọi điện đến Yến Toa hỏi tung tích của cây đàn violin.

Thái độ của Yến Toa lạnh nhạt, điềm tĩnh thông báo cho cô ta rằng cây đàn đã được mua cách đây nửa tháng, nhưng từ chối tiết lộ thông tin khách hàng.

Bạch Linh suy nghĩ một lúc, lập tức biết người mua đàn chỉ có thể là Chung Tử Yên.

Cô ta đến Yến Toa mua sắm, lập tức nhìn trúng cây đàn violin, nhưng năn nỉ cha mẹ nhiều lần không thành, vẫn là điều kiện kinh tế của gia đình không cho phép.

Tuy rằng không thể mua, nhưng trong lòng Bạch Linh đã sớm khẳng định cây đàn kia là vật của mình, đột nhiên bị Chung Tử Yên lấy mất, cô ta tức giận đến không chịu nổi, cúp máy rồi ném điện thoại di động đi.

Lúc này nghe Dư Thiên Sơn nhắc đến Chung Tử Yên, cô ta suýt chút nữa không nhịn được mà hét lên.

"Đã từng nghe qua" cô ta cúi mặt, che dấu ánh mắt tăm tối, giọng nói hời hợt: "Nhưng hai năm gần đây cô ấy không ra tác phẩm, tôi không còn biết rõ."

Dư Thiên Sơn nói mơ hồ: "Đại khái cũng sắp rồi.”

Lý Duệ và Lạc Ẩn đều dùng bản nhạc của Chung Tử Yên, Dư Thiên Sơn chưa từng xem qua, nhưng cũng biết nếu Lý Duệ đã ra tay thì chắc chắn nó sẽ được phát hành.

"Sáng tác cần dùng đến tài năng, cô ấy thích hợp trở thành một ngôi sao hơn." Bạch Linh nói thẳng: "Cô ấy quả thật rất xinh đẹp, cái này tôi nhớ rõ.”

Dư Thiên Sơn nghe ra một chút chua xót: "Thật chứ?”

Bạch Linh nâng cằm lên, mỉm cười, bờ vai thon dài tạo ra đường cong tuyệt đẹp.

Cô ta thản nhiên nói, giọng đầy trịch thượng: "Dù sao tôi đã quen cô ấy vài năm, có chút hiểu biết. Con người cô ấy cao ngạo, nếu Dư nhị thiếu yêu thích cô ấy, sau khi tiếp xúc... sẽ nghĩ khác thôi.”

Dư Thiên Sơn: "..." Đúng là tôi có thể thay đổi,....nhưng cô quả thật không biết giữ mồm giữ miệng chút nào.

Tuy Bạch Linh không nói rõ ràng, nhưng sự căm ghét trong ánh mắt và giọng nói không thể nào che dấu..

Dư Thiên Sơn chìm đắm trong những dòng suy nghĩ, không đáp lại cô ta.

Bạch Linh thấy vậy, nhanh chóng chuyển đổi đề tài, nhưng dù cô ta có cố gắng thế nào đi nữa, Dư Thiên Sơn vẫn lạnh nhạt, chẳng có chút bận tâm.

Thời gian trôi qua, trong lòng Bạch Linh dần reo lên những hồi chuông cảnh báo, cô ta không biết mình làm sai chuyện gì, chỉ có thể trông cậy vào buổi biểu diễn của mình, mong rằng nó có thể lôi kéo sự hấp dẫn, hứng thú của Dư Thiên Sơn.

"Vậy nhị thiếu, tôi đi chuẩn bị nhé." Sắp đến phần trình diễn, Bạch Linh vội nói: "Để anh chê cười rồi.”

Dư Thiên Sơn cầm ly rượu gật đầu, còn chẳng cho cô ta một ánh mắt.

Bạch Linh không cam lòng, xoay người rời đi.

Dư Thiên Sơn lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Phương Nam.

Phương Nam: "..." Lại là Chung Tử Yên ư? Giáo viên chủ nhiệm cũng phải tan làm chứ!

"Lúc tôi đến, rất nhiều người dò la tin tức..." Dư Thiên Sơn tựa vào chiếc bàn dài, nhẹ nhàng lắc ly rượu, chăm chú nhìn từng bọt khí nổi lên: "Hiện tại nhớ lại, Chung... Khụ khụ, có người ra lệnh hủy bỏ khúc nhạc của cô ấy, hẳn là tranh chấp giữa các cô gái rồi.”

Phương Nam nghe xong không có phản ứng gì, tùy ý đưa ra đánh giá: "Nhà họ Bạch không an phận.”

Dư Thiên Sơn là một người thành thạo chốn thương trường, đương nhiên hiểu: "Vậy tôi đến xử lý nhé?”

"Không cần." Phương Nam nói: "Cứ chờ đi, nhị thiếu gia có thể ở lại thành phố H thêm hai ngày.”

"Được, tôi biết rồi."

Dư Thiên Sơn báo cáo xong liền cúp máy, hiển nhiên cảm thấy đúng đắn.

Cùng lúc này, bữa tiệc vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Trong lời giới thiệu của người dẫn chương trình nổi tiếng, Bạch Linh mặc một bộ lễ phục cầm violin lên sân khấu, nghiêng mình cúi chào mọi người.

Dư Thiên Sơn hứng thú, lắng nghe từng tiếng đàn du dương, đó là bài << Ngói Nại Tư>>

Tài nghệ của Bạch Linh nói kém đương nhiên không kém, dùng sự thành thạo để che mắt người ngoài, chẳng biết đã luyện tập nhiều đến mức nào nữa.

Những người lớn lên trong giới nghệ thuật như Dư Thiên Sơn đương nhiên không thấy ấn tượng, đây chính là kiểu nghệ sĩ công nghiệp, tùy ý tìm giữa đám đông cũng có thể thấy.

Mấy sai lầm nhỏ không đề cập cũng được, kết thúc đáng ra phải tràn đầy nhiệt huyết, sôi sục, Bạch Linh lại không thể kiểm soát, giống như từ quả táo vàng của Urice giáng xuống thành quả táo độc của mẹ kế Bạch Tuyết.

Nói vậy cho dễ nghe, thực tế, Bạch gia cũng chỉ có chút này, muốn phô ra thêm cũng không thể.

Dư Thiên Sơn đặt ly rượu sang một bên, trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người trực tiếp rời khỏi hội trường.

Dư Thiên Sơn có thể nghe ra, Bạch Linh chắc chắn cũng biết mình mắc sai lầm.

Bản độc tấu quá thất vọng, Bạch Linh là vốn người tin tưởng vào bản thân, nay cũng sinh ra hoài nghi về năng lực của chính mình.

Cô ta thật sự có thể biểu diễn tốt hơn Chung Tử Yên sao?

Bạch Linh muốn thể hiện tài năng để Dư Thiên Sơn có cái nhìn khác, ai biết cô ta không thể, không những biến thơm thành thối, còn làm cho màn trình diễn trở thành khuyết điểm lớn nhất của bữa tiệc.

Bạch Linh buông violin xuống, tiếng vỗ tay vang dội như cú tát vào mặt, cô ta tủi nhục cúi đầu.

Cuối cùng, cô ta vội vàng bước xuống, rảo bước tìm Dư Thiên Sơn, tâm trí rối bời, hoảng loạn.

Cha Bạch chỉ có thể an ủi cô ta: "Không sao, còn nhiều cơ hội, Dư nhị thiếu sẽ không vô tình mà rời đi đâu.”

“.....Vâng." Bạch Linh cúi đầu đáp một tiếng, trong đầu vang lên giai điệu bản nhạc của Chung Tử Yên.

Bài hát đó như một giai điệu truyền đến từ xứ sở thần tiên, mang lại không khí vô cùng ấm áp, dịu dàng.

‘Nếu bài hát đó là của cô ta thì tốt biết mấy’ Bạch Linh không khỏi đau lòng.

Ngày hôm sau, Chung Tử Yên tỉnh dậy, không lập tức lướt điện thoại, mà kiểm tra xem Vệ Hàn Vân có ra ngoài hay không.

Liếc mắt thấy bóng dáng quen thuộc, Chung Tử Yên lập tức xoay người nhảy xuống giường.

Chung Tử Yên không quên chuyện Vệ Hàn Vân muốn tặng quà cho cô.

Vệ Hàn Vân có hàng trăm tỉ, sẽ không hà tiện mà tặng cô món quà còn chẳng nhìn thấy được đúng không?

Chung Tử Yên vui vẻ ước nguyện: ‘Tôi muốn một hộp vàng thỏi.’

Cô rửa mặt rồi xuống tầng, đi thẳng tới chỗ Vệ Hàn Vân, không quên nhìn qua toàn bộ căn phòng một lần, nhưng trong phòng chẳng có lấy hộp quà.

Chung Tử Yên đành tự an ủi bản thân: ‘Không sao, không phải hộp quà cũng được, nói không chừng là một tấm chi phiếu thì sao, vậy cũng không tệ.’

"Chào buổi sáng." Vệ Hàn Vân vẫy tay với Chung Tử Yên: "Sáng nay tôi có thời gian rảnh, sau khi ăn điểm tâm chúng ta sẽ đến cục dân chính.”

Chung Tử Yên sửng sốt, nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Được.”

Mặc dù hai người đã ký kết thỏa thuận, nhưng đến hiện tại vẫn chưa đăng ký kết hôn.

Vệ Hàn Vân lại nghiêng đầu, bàn giao công việc với Phương Nam, hiển nhiên không có ý định nhắc tới quà tặng.

Chung Tử Yên đành phải kiềm chế nghi ngờ, ngồi xuống ăn sáng.

Đến cục dân chính chụp ảnh không thể mặc bộ quần áo ngủ này, Chung Tử Yên ăn xong liền lên tầng thay bộ quần áo khác.

Vệ Hàn Vân thoáng nhìn thấy bóng dáng ủ rũ của Chung Tử Yên, khác hẳn bộ dạng phấn chấn lúc xuống lầu, bật cười, nghiêng đầu nói với Phương Nam: "Cô ấy đang kìm nén.”

Phương Nam cũng nhìn theo: "Đúng vậy, là kìm nén.”

"Thủ tục đã làm xong chưa?"

"Văn kiện đều ở trên xe, chỉ cần Chung tiểu thư ký tên là lập tức có hiệu lực." Phương Nam đẩy mắt kính.

Lo lắng rằng làm giấy chứng nhận kết hôn phải chụp ảnh, Chung Tử Yên đặc biệt mặc màu áo giống của Vệ Hàn Vân rồi mới xuống lầu.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, một giờ sau Chung Tử Yên đã cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn mới.

Cô ngồi trở lại xe, tò mò sờ lên tờ giấy, còn chưa kịp nhìn kỹ, một văn kiện đã được Phương Nam đưa tới trước mặt cô.

"Thỏa thuận không phải đều đã ký xong sao?" Chung Tử Yên tiện tay nhét sổ đỏ vào, nhận lấy văn kiện.

Mở trang đầu tiên, cô mở to mắt.

"Không phải thỏa thuận." Vệ Hàn Vân mỉm cười nói: "Là quà cưới.”

Chung Tử Yên nhìn mấy tiêu đề trên đầu văn kiện: "Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần"

Chung Tử Yên: "..."

"Công ty của anh không thiếu công ty con, em có thể an tâm giữ nó." Vệ Hàn Vân nói nhẹ nhàng, như thể đây không đáng một xu.

Phương Nam lặng lẽ bổ sung: "Tổng số cổ phần nhà họ Bạch cũng không được từng này.”

Chung Tử Yên: "..." Hai người nói tiếp đi, ông chủ đẹp trai quá thì phải nàm thaoooo!

Tác giả muốn nói: Hôm nay không nói nhảm, tốt hơn là phát hành phong bì màu đỏ, tất cả mọi người! (Hào sảng.)

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play