Một số người cảm thấy bản thân có quan hệ không tệ với Bạch Linh ở lại.

Một người trong số họ suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: "Bản nhạc không được phát hành, cũng không biết có được sử dụng hay không, khả năng xảy ra chuyện xấu là rất lớn."

Vẻ mặt của Bạch Linh khẽ động.

Một người khác quan sát sắc mặt của cô ta, hùa theo nói: "Đúng vậy, không có công ty hậu thuẫn, có mấy người được xuất hiện đây?”

Bạch Linh thở dài một hơi, ra vẻ thông cảm nói: “Thật là đáng tiếc.”

Bản nhạc của Chung Tử Yên hay đến đâu cũng có ích gì chứ? Chỉ cần người có quyền lên tiếng, bản nhạc kia vĩnh viễn không thể thấy mặt trời.

Thậm chí, chỉ cần một chút mưu kế, cô ta có còn thể chiếm bản nhạc thành của riêng mình.

“........ Cũng không phải tôi xui xẻo, sinh không gặp thời, vận mệnh lại không tốt, còn có thể trách ai đây?"

"Bạch tiểu thư sinh ở Rome, vừa có tài lại có tiền, gia đình quyền thế, nói một câu có thể thay đổi cả thiên mệnh, mấy ai bì kịp đây? Thật khiến người ta hâm mộ chết mất!"

Hai người thay nhau nịnh nọt, người tung kẻ hứng, chẳng mấy chốc Bạch Linh bừng tỉnh, trong lòng có thứ ánh sáng tăm tối vụt qua.

Tiễn hai người bên cạnh đi, Bạch Linh mới chú ý tới Phó Minh Daoang trầm mặc một cách lạ thường: "Minh Dao, cậu làm sao vậy?”

Phó Minh Dao thất thần, tâm trí dường như đã trôi về một nơi khác, cô ta sững sờ nói: "Có lẽ cô ấy mua đàn thật sự là do bản thân có tài...”

"Vậy cậu không thích tiếng đàn của tớ ư?" Bạch Linh nửa đùa nửa thật hỏi: "Không phải muốn làm fan của tớ cả đời sao?”

Khuôn mặt Phó Minh Dao ửng đỏ, vội vã thanh minh: "Không, không có, tiếng đàn của cậu cũng rất dễ nghe.”

Ánh mắt Bạch Linh lóe lên, nhẹ nhàng đẩy vào vai Phó Minh Dao một cái: "Được rồi. Hôm nay không thể làm cho cậu toại nguyện, thật xin lỗi.”

"Không sao đâu!" Phó Minh Dao liên tục lắc đầu: "Tớ không còn chán ghét cô ấy nữa, có thể đàn ra bản nhạc như vậy, khẳng định cô ấy không phải người xấu.”

"Thật chứ?" Bạch Linh thản nhiên, dường như không nghe thấy lời nói của Phó Minh Dao: "Tớ muốn đến chỗ chú Hai một chút, cậu thì sao? Đi cùng tớ nhé?!”

"Tớ không muốn quấy rầy cậu nữa." Phó Minh Dao cười nói: "Tớ thấy Lý Duệ hôm nay chạy xa rồi, lần sau cậu thu âm thì gọi tớ nhé.”

Nghe đến cái tên Lý Duệ, nụ cười trên môi Bạch Linh bỗng chốc cứng lại, nhạt dần.

Nhưng cô ta vẫn chu đáo đưa Phó Minh Dao đến cửa thang máy, nói lời tạm biệt, lúc đó nụ cười trên môi mới biến mất.

Bạch Linh đứng trước thang máy một lát, rồi trở lại văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất: "Chú Hai.”

"Vừa đúng lúc." Chú hai họ Bạch vẫy tay về phía Bạch Linh, ra hiệu cho cô ta đến gần, cười nói: "Dự án mới đã được ký kết rồi, đêm nay công ty mở tiệc ăn mừng, có nhân vật lớn đến, con nhớ mang theo đàn đến tham gia, mau về nhà chuẩn bị đi.”

Bạch Linh ngẩn người, không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Nhân vật lớn nào ạ?”

Chú hai họ Bạch cười bí hiểm, chỉ tay lên trên: "Thành phố chúng ta có bao nhiêu ngành công nghiệp, bao nhiêu công giải trí đều là người đó quản lý, cậu ấy xuất thân từ một gia đình làm nghệ thuật, là người biết thưởng thức, tối nay phải dựa vào con để tạo ấn tượng cho nhà họ Bạch chúng ta.”

Bạch Linh trong lòng khẽ động, không khỏi rục rịch: "Là Dư Thiên Sơn sao?”

"Gần đúng!" Chú hai Bạch vỗ đùi một cái: "Tuy rằng cậu ấy không phải họ Vệ, nhưng cơ hồ có thể xem như người một nhà, đêm nay con để tâm đến cậu ấy một chút, còn giờ trở về chuẩn bị sửa soạn, đàn qua hai bài trước đi!”

"Chú Hai, chú yên tâm." Bạch Linh mím môi cười: "Con tới muốn nói với chú một chuyện, nói xong liền đi, chuyện này làm phiền chú để ý một chút.”

Cô ta đem chuyện Chung Tử Yên nói qua cho người chú của mình.

Chú hai họ Bạch lập tức vỗ ngực, như đang phông trương quyền lực của mình: "Chút chuyện nhỏ này con còn bận tâm sao? Chỉ cần chú nói một câu 'Không được’, làm gì có ai dám phát hành chứ?! Con yên tâm trở về chuẩn bị, tối nay dùng hết tài năng để tỏa sáng!”

Bạch Linh yên tâm mỉm cười: "Được, cảm ơn chú Hai.”

......

Lý Duệ đuổi theo Chung Tử Yên vào thang máy, miệng lải nhải không ngừng, hiển nhiên không hề có ý buông tha: "Nếu cô còn bản nhạc phía sau, tại sao không viết nốt?”

"Bận."

Chung Tử Yên cảm thấy mình thật sự vô cùng bận rộn.

Hàng chuyển phát nhanh quá nhiều, tháo hàng nhiều đến nỗi, cô thấy ngay cả việc tháo dỡ chuyển phát nhanh cũng dần trở thành công việc thể chất.

Huống chi cô còn đang rong chơi trên con đường trở thành một MasterChef, thời gian mỗi ngày thật sự không đủ dùng.

Lý Duệ: "..." Là một người quản lý tốt, anh ta cảm thấy mình nên hy sinh, cống hiến cho nghệ sĩ của mình: "Cô nói ra, tôi giúp cô viết.”

Chung Tử Yên suy nghĩ một chút, cúi đầu lấy điện thoại ra tìm A Đào, làm như không nghe thấy những lời của Lý Duệ.

Giọng hát của tinh linh là thứ độc dược, tràn ngập âm hưởng quyến rũ, say mê. Mặc dù vậy, suy cho cùng nó cũng chỉ là công cụ tấn công tinh thần người nghe, nhiều lúc còn bị tinh linh lạm dụng.

Chỉ cần tinh linh dám hát, chắc chắn sẽ có người phàm dám nghe!

Vừa mở A Đào ra, những ý nghĩ linh tinh của Lý Duệ lập tức biến thành âm thanh được đại não giải quyết, cô mệt mỏi kiểm tra hậu cần một lần nữa, lúc rời khỏi phần mềm không cẩn thận nhấn lên biểu tượng Big Eye Boy.

Khi mở ứng dụng, Chung Tử Yên mới nhớ ra cô từng mở một tài khoản.

Một thời gian không vào ứng dụng, trên thông báo đã xuất hiện hai bình luận, Chung Tử Yên nhấn vào xem một chút.

【Đẹp trai nhất thế giới: Đề nghị chủ thớt nên chơi trò này, nhớ kỹ là, lấp lánh ○ ấm áp ○ Dương Sư, vận mệnh ○ chỉ định..., cứ tiêu tiền như vậy mất hết tài sản không còn là mơ đâu! 】

【Time Thirty_Not time Thirteen: Hừ, chơi trò chơi chỉ nghèo một đời, còn theo đuổi người nổi tiếng đến đời thứ ba cũng chưa chắc giàu được đâu. 】

Chung Tử Yên nhìn thấy hai chữ trò chơi, trong đầu lập tức nghĩ đến “Trò chơi vô hạn", ánh mắt tối lại, lập tức cự tuyệt: Cả đời này không bao giờ chơi trò chơi nữa, cô không muốn mất mạng đâu.

Vì vậy, cô đã đăng một Sina Weibo thứ hai.

【Hôm nay cũng đang nghĩ biện pháp tiêu tiền: Tập hợp suy nghĩ xong, xin hỏi bước đầu tiên theo đuổi ngôi sao là gì? 】

Sina Weibo gửi đi thành công, thang máy cũng vừa đúng lúc đến tầng một.

Chung Tử Yên cất điện thoại di động rồi đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy cửa thang máy đối diện chậm rãi mở, một đám người từ bên trong túm tụm đi ra, người ở bên ngoài nhanh chóng bước vào trong.

Chung Tử Yên liếc nhìn, ánh mắt nhanh chóng bị một khuôn mặt lạnh lùng cuốn hút.

Cô dừng bước nhìn hai giây, mãi cho đến khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại, che khuất khuôn mặt của người con trai lạ.

Lý Duệ vốn là người nhiều chuyện, lảm nhảm từ nãy cũng không thấy khô miệng.

Anh ta theo tầm mắt Chung Tử Yên nhìn thoáng qua, hứng thú nhướng mày: "Cô thích Lạc Ẩn à?”

"Là người đội mũ vừa rồi ư?" Chung Tử Yên ngẩn người, hỏi.

"Là cậu ấy." Lý Diệu nhún vai: "Tuy rằng xuất thân từ đợt tuyển chọn, kỹ năng ca hát vô cùng xuất sắc, chẳng qua..."

Những lời sau đó bị anh ta nuốt lại vào trong, không khí bỗng chốc trở nên im lặng, ngượng ngùng.

Chung Tử Yên cúi đầu, tìm kiếm cái tên Lạc Ẩn.

So với dung mạo vừa rồi bị mũ lưỡi trai màu đen che lấp, ảnh chụp của Lạc Ẩn trên mạng phong phú hơn rất nhiều.

Chung Tử Yên nhìn chằm chằm người đàn ông trong ảnh, diện mạo lạnh lùng, làn da có chút tái nhợt, cười nhạt một tiếng.

Tuy rằng tên khác nhau, nhưng khuôn mặt lại giống hệt người đồng đội cũ của cô, cảm giác kì lạ nhưng đầy thân thiết, hoài niệm.

Đó là người lúc trước luôn miệng khóc lóc than nghèo, nhiều lần như vậy, cô đành cho cậu ta một ít tiền, coi như an ủi.

Cô tắt trình duyệt, hỏi Lý Duệ: "Lạc Ẩn cũng là một minh tinh đúng không?”

Lý Duệ mở miệng, trong lòng muốn gào lên hỏi cô “Tên khốn này cũng là một vấn đề sao? Cô thấy tôi chưa đủ phiền muộn à?", thế nhưng trước khi lời nói ra đến miệng, anh ta đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Tất nhiên là phải.”

"Được." Chung Tử Liêu gật đầu ưng thuận rồi xoay người rời đi, lại cúi đầu gõ chữ trên màn hình.

Lý Duệ: "Ơ không phải, cô đứng lại! Khi nào cô mới giao bản nhạc đây?”

Chung Tử Yên có chút đau đầu: "Anh đừng quấn lấy tôi như vậy.”

"Cô thích Lạc Ẩn đúng không, tôi có thể giới thiệu anh ta cho cô! Cũng có thể để anh ta hát bài hát của cô, thế nào?" Lý Duệ cảm thấy điều kiện mình đưa ra không tồi, tùy vào tình hình nhanh chóng chuyển đổi phương thức tác chiến: "Vừa lúc, hiện tại anh ta cũng đang thiếu tài nguyên. Cô nghĩ sao...”

Chung Tử Yên không để ý việc Lý Duệ dừng lại giữa chừng, ánh mắt đang dán chặt vào màn hình, nhanh chóng lướt đọc bình luận mới hiện lên, chính là người trước đó phát biểu "Theo đuổi người nổi tiếng".

Đối phương giống như chú ý đến cô, bình luận nhiều như thể trăm ngày mới được cầm điện thoại vậy.

【Time Thirty_Not time Thirteen: Đầu tiên, chủ thớt phải tìm được đối tượng của đời mình đã.】

Chung Tử Yên nhanh chóng trả lời: Tìm xong rồi.

【Time Thirty_Not time Thirteen: Là anh trai hay chị gái nhỏ xinh đẹp nào đây?】

Chung Tử Yên không chút do dự, nhập hai chữ: Lạc Ẩn.

Cư dân mạng nhiệt tình bí ẩn này nhanh chóng giúp Chung Tử Yên tìm tài khoản của Lạc Ẩn.

【Time Thirty_Not time Thirteen: @Vệ binh Lạc Ẩn tốt nhất thế giới, đã đến lúc mời nhóm hỗ trợ chính thức tiến hành Amway, phát triển fanclub mới!!!】

Tốc độ trả lời của tài khoản chính thức với hàng chục triệu người theo dõi hiển nhiên không nhanh như vậy, Chung Tử Yên tắt màn hình điện thoại, thấy Lý Duệ còn đang lải nhải không ngừng, nhanh chóng làm động tác "Dừng": "Tôi biết rồi, rảnh rỗi sẽ viết.”

Lý Duệ lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Lời hứa suông này tôi đã nghe hai mươi năm, đều là không đáng tin. ”

Chung Tử Yên: "..." Quả thật, cô gặp phải kẻ lõi đời rồi.

Lý Duệ tiếp tục cố gắng thuyết phục: "Tôi trực tiếp cho người bạn làm nhạc kịch của tôi liên lạc với Hậu Thổ, cam đoan bên kia rất có thành ý, hơn nữa giá cả cũng dễ thương lượng.”

Chung Tử Yên nghe đến tiền, hai mắt lập tức sáng lên: "Bao nhiêu tiền?”

Lý Duệ nhanh chóng nắm bắt cơ hội quảng cáo, tâng bốc lên trời: "Sẽ cho cô thêm ba mươi phần trăm so với giá thị trường.”

Chung Tử Yên lập tức vỗ tay: "Thành giao, tôi trở về viết liền đây.”

Lý Duệ: "..." Anh ta nói nửa ngày, kết quả cô ta đồng ý cũng chỉ vì chút tiền cỏn con này, chiếc vòng tay Van Kle Treasure đang đeo chắc chắn là hàng giả hạng A rồi.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Chung Tử Yên đi thêm vài bước rồi trực tiếp ngồi lên chiếc xe đang đậu ở ven đường.

Lý Duệ cầm túi ở phía sau, nhìn Chung Tử Yên rời đi trên con Cadillac dài đặc biệt xa hoa: "....”

Chung Tử Yên ấn điện thoại di động trên, đường về nhà lại đi ngang qua tiệm kem nơi đầu tiên cô đặt chân đến thế giới này, suy nghĩ một chút rồi bảo tài xế dừng lại: "Đến trung tâm mua sắm đối diện một chút.”

Cô gái nhỏ làm việc bán thời gian lúc trước vẫn còn trong tiệm, nhìn thấy Chung Tử Yên xuất hiện thì sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười thật tươi.

"Đắt nhất, ba viên." Chung Tử Yên đến trước quầy, lấy điện thoại ra.

“Được rồi!” Cô bé đỏ mặt đi múc kem, như thường lệ đem ra ly kem mềm mại, khổng lồ.

"Em đang theo đuổi các minh tinh ư?" Chung Tử Yên vừa quét mã vừa thuận miệng hỏi.

“Có chứ” Cô gái nhỏ có chút ngượng ngùng, lí nhí trả lời: "Nhưng em thích rất nhiều người, trong ba ngày có khi đổi đến hai minh tinh rồi. Cái gì mà Tống Quang Kỷ rồi Lạc Ẩn, tất cả đều là ngôi sao trong lòng của em hết..."

“Nếu muốn theo đuổi họ thì nên làm gì?”

Cô bé suy nghĩ một chút, nắm chặt tay: "Đầu tiên, không thể làm cho bản thân mất giá trị thứ hai, không thể làm người hà tiện”

Chung Tử Yên: "..." Hm, thật nhiều từ lóng.

Cô bé gãi tai, có chút luống cuống: "Thực tế chính là phải bỏ tiền, nhưng phải làm sao cho hợp tình hợp lý!”

"Vậy làm thế nào để tiêu tiền?" Chung Tử Liêu khiêm tốn hỏi.

"Ủng hộ tác phẩm, mua sản phẩm đại diện, đặt biển quảng cáo để quảng bá, những thứ này đều tính!" Cô gái nhỏ đưa cho Chung Tử Yên từng ví dụ cụ thể.

Chung Tử Yên nhướng mày: "Hiểu rồi.”

Mắt thấy có khách bước vào tiệm, Chung Tử Liêu nói lời tạm biệt với cô bé, xoay người đi vào trong trung tâm thương mại, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Duệ.

Lý Duệ trả lời rất nhanh, giọng điệu còn có chút khiếp sợ: "Cô viết xong rồi à?! Hay lại muốn thay đổi ý định?”

"Lạc Ẩn có hoạt động gì?" Chung Tử Yên thẳng thắn cắt lời Lý Duệ, đi vào vấn đề.

Lý Duệ: "... Tôi không phải là Baidu!!!”

Tuy rằng nói vậy, Lý Diệu vẫn nói ra tên mấy thương hiệu nổi tiếng trong hoạt động của Lạc Ẩn.

Chung Tử Yên cất điện thoại, vừa liếm kem vừa liếc nhìn bản đồ chỉ hướng của trung tâm thương mại, rất nhanh tìm được một trong những thương hiệu mà Lạc Ẩn đại diện, quay đầu bước đi.

Đến cửa hàng, cô mới phát hiện, thương hiệu này bán nước hoa, không khỏi dừng chân suy nghĩ một chút.

Khứu giác tinh linh rất nhạy bén, đối với nước hoa thật sự không quá bận tâm.

Chung Tử Yên còn đang do dự, nhân viên đã đến trước mặt cô: "Xin chào, xin hỏi tiểu thư cần nước hoa của nam hay nữ đây?”

Chung Tử Yên nhìn liếc qua tấm áp phích lớn ở cửa, phía trên chính là ảnh chụp của Lạc Ẩn, tiện tay chỉ một cái: "Chỉ cần cái này thôi.”

Nụ cười của nữ nhân viên không thay đổi: "Đây là hộp quà chứa mười chai nước hoa không bán lẻ, chia làm hai loại nam và nữ, cô có muốn ngửi thử xem sao không?”

"Không cần." "Chung Tử Yên đút tay vào túi: "Tôi chỉ..." Cô nhớ lại từ vựng mới: "Tôi không muốn phí công.”

Nụ cười của nữ nhân viên trở nên rõ ràng hơn: "Cảm ơn sự yêu thương và giúp đỡ của tiểu thư, vậy tôi sẽ đóng gói nhé!”

Chung Tử Yên nhìn vào túi, hiển nhiên muốn mua mấy bộ.

Trên poster ghi rõ giá của một bộ hộp quà là 18888 vạn, nhưng Chung Tử Yên không cần nước hoa, tuy rằng thứ này rất đắt tiền, nhưng đối với Vệ Hàn Vân chỉ có thể nói là không đáng một xu…..Vì vậy, căn bản cô mua mà không dùng được.

Nữ nhân viên giống như hiểu được suy nghĩ của Chung Tử Yên, mỉm cười nói: "Nếu mình không dùng được, thì có thể dùng làm quà tặng tặng người khác cũng rất đẹp và chân thành.”

Chung Tử Yên nhướng mày, đột nhiên nảy ra ý nghĩ.

Ngay sau đó, điện thoại di động của cô reo lên.

Chung Tử Yên lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua, là [@Vệ binh Lạc Ẩn tốt nhất thế giới] để lại một bình luận chính thức dưới weibo của cô, vô cùng dài.

Chung Tử Yên lười biếng, liền ấn trả lời: Tôi mua hàng hóa đại diện, giúp tôi bốc thăm một giải thưởng nhé?!”

Nước hoa này tặng Vệ Hàn Vân không phù hợp với giá trị của anh, nhưng cô hoàn toàn có thể tặng người khác!

Có thể là Chung Tử Yên trả lời quá nhanh, studio của Lạc Ẩn còn chưa kịp rời khỏi trang chủ của cô, bởi vậy trực tiếp gửi một tin nhắn riêng: "Cuối tháng là sinh nhật lần thứ 24 của Lạc Ẩn, chúng tôi sẽ có kế hoạch rút thăm trúng thưởng trên Weibo, nếu muốn bổ sung giải thưởng có thể nộp đơn.”

Câu trả lời vẫn rất máy móc, giọng điệu tương đối lạnh lùng.

Chung Tử Yên đánh máy trả lời: "Nước hoa anh ấy đại diện đi.”

Studio: "Nước hoa? Thông số kỹ thuật và loại gì?”

Chung Tử Yên: "Hộp quà 18888.”

Studio gửi sang một dấu chấm lửng, lại nhanh chóng rút về, đổi lại một câu: "Cho nam hay nữ?”

"Mỗi người mười bộ."

Studio trầm mặc một cách dị thường, chờ hồi phục lại, giọng điệu lạnh lùng nhanh chóng biến thành một người khác: "Đương nhiên có thể rồi, cô có hiểu rõ giá của hộp quà này chưa? Cô có thực sự chắc chắn rằng muốn thêm nó vào giải thưởng bốc thăm không?”

Chung Tử Yên: "... Bộ quà 18888 ít quá à? Tôi có thể suy nghĩ thêm." Này, không ngờ cái studio này còn có hai gương mặt.

Studio: "Vâng! Chúng tôi sai rồi, thật xin lỗi!”

Chung Tử Yên lặng lẽ để điện thoại xuống, bày ra tư thế ‘Bà đây chuẩn bị tiêu nhiều tiền’.

"Hàng tồn kho còn nhiều không?" Cô hỏi nhân viên.

Nữ nhân viên mỉm cười, trong lòng chắc chắn đã cười đến nở hoa: "Cửa hàng này là cửa hàng lớn nhất tỉnh, xin hỏi cô cần mua mấy hộp quà này?”

"Hai mươi hộp." Chung Tử Yên lấy mã thanh toán ra, "Thanh toán, cảm ơn.”

Nụ cười của chị nhân viên cứng đờ: Hàng tồn kho quả thực là không đủ.

Tác giả muốn nói: "Hôm nay tôi viết dài quá!!!! [Nâng eo .jpg]

Tuyên bố hết trách nhiệm

Cảm ơn:

Minh Tạ: Cung cấp áo vest trong chương này và tạo bìa của bài viết này khi bà 30.

*

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném một khẩu pháo tên lửa: 1;

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném lựu đạn: 0309, voi cá gia 1;

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném mìn: Khả Nhi 3; Bíp Bíp, Gia Ngư Tượng 2; Thủy Sắc Ánh Phù Dung, Nà Xuyên ~, Văn Phong 0309, Tịch Nguyệt Vi Miên, 40876800, Tái Thiên Tiên, Bắc Phụ 1;

Cảm ơn các thiên thần nhỏ tưới nước dinh dưỡng: Meo Meo 28 chai; Mèo 24 chai; Phù Quang Dược Kim, Thời Thạch là Thi Thi, Sở Cuồng Nhân 20 chai; Lạc Đà 19 chai; Meo Meo, Không có gì, a. Chấm, Milokusi, Rơm, Heo Con Page 10 chai; lily lemon 9 chai; mơ hồ hàng ngày 7 chai; phù sinh chưa nghỉ, Lâm Đà, 34297982, hai thịt viên, đào 5 chai; Hòa, Minh Nạp, Mộc, Ôn Tư 2 chai; Hiền Ngu, Nỏ Nỏ, Got7 hiểu một chút, Lương. Nhưng tình yêu đáng yêu không có đầu, Sylvia 1 chai;

Cảm ơn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!

TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play