Editor: BơNhìn một sọt tràn đầy quả lồng đèn, Dư Hải cười đến thấy răng không thấy mắt, “Mẹ, lần này chắc có thể bán được không ít tiền đi?”Hứa Thục Hoa gật gật đầu, “Đừng cười ngây ngô, mau đem mấy cái cành lá này chặt nhỏ ra, đem vứt tản ra xung quanh.

”Hủy thi diệt tích vẫn rất là quan trọng.

Dư Hải cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, không dám chậm trễ chút nào, rút con dao đốn củi sau thắt lưng ra, rồi đem đống cành lá chặt nát hết.

“Sớm biết thế này thì mang theo thuổng sắt hoặc cái xẻng tới, có thể chôn trực tiếp.

” Dư Hải có chút tiếc nuối mà nói.

Hứa Thục Hoa xem xét liếc mắt một cái, cảm thấy không cần phải làm vậy.

Một mảnh lớn tất cả đều là cỏ dại, một bước chân dẫm xuống còn không nhìn thấy được mu bàn chân của mình nữa là.

Huống chi những cành lá bị chặt nhỏ ở bên trong, căn bản là nhìn không ra.

Nếu thật sự đào cái hố chôn, để cho người ta thấy dấu vết mới vừa động thổ, phỏng chừng mới có thể khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

“Được rồi, chúng ta đi về nhà thôi! Trời tối rồi, ngày càng nhiều muỗi, một hồi nó lại cắn Noãn Bảo của mẹ!”Bọn họ ở chỗ này trễ mất hai mươi phút, trời đã sập tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một vài thứ.

Cũng may hai người không đi quá sâu vào núi, rất nhanh đã đường cũ quay trở về nhà.

Lúc này đám người Trần Xảo Cầm cũng đã làm tốt cơm chiều, còn đang cảm thấy kỳ quái sao Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải con chưa trở lại, đang còn muốn ra ngoài tìm một chút, liền thấy hai người một trước một sau vào phòng.

Hứa Thục Hoa đem Dư Noãn Noãn giao cho Trần Xảo Cầm, “Mẹ cảm thấy quả lồng đèn còn có thể bán khá tốt, cho nên mang theo thằng tư lại đi hái được một sọt, sáng sớm ngày mai mang đi huyện thành bán.

”Mọi người Dư gia nghe thấy vậy, theo bản năng nhìn về phía Dư Hải.

Dư Hải đem sọt trên vai gỡ xuống đặt ở trên mặt đất, để mọi người có thể nhìn thấy rõ.

Tràn đầy một sọt, tất cả đều là quả lồng đèn.

Người lớn còn đang khiếp sợ, Dư Vĩ và mấy thằng nhóc đã hoan hô chạy lên đây, “Chú tư, bọn cháu có thể ăn không ạ?”Dư Hải cười ha hả sờ sờ đầu Dư Vĩ, “Có thể ăn! Nhưng phải ăn cơm rồi mới được ăn! Tối nay còn có thịt ăn đó, mấy đứa ăn nhiều quả lồng đèn quá, còn có bụng để còn ăn thịt sao?”Lúc nào ăn quả lồng đèn mà chẳng được, nhưng không phải lúc nào cũng có thể ăn thịt, rốt cuộc muốn chọn cái nào, ngay cả đứa nhỏ nhất là Dư Cương cũng không cần phải do dự mà chọn.

Dư Vĩ mang theo mấy em trai quay lại bên bàn ăn ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ ăn cơm.

Đợi đến khi Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải rửa sạch tay và mặt quay lại, người một nhà lúc này mới ăn cơm.

Mới vừa ăn qua hai lần thịt hầm, lần này lúc ăn cơm mọi người, không còn ăn vội vàng như hai lần trước nữa, chỉ là tốc độ kẹp thịt vẫn như cũ không chậm lại.

Hôm nay đồ ăn là khoai tây thịt kho tàu, thịt kho tàu sau khi phân chia xong, dính đầy mùi thịt khoai tây cùng nước canh, vẫn là tuyệt nhất.

Đang ăn, Dư Giang nói một câu, “Thịt này, cũng bởi vì nửa năm không được ăn, lần đầu tiên ăn là lúc cảm thấy ăn ngon nhất, buổi tối hôm đó cà tím hầm thịt là ăn ngon nhất, ngon đến muốn rụng răng!”Hứa Thục Hoa nghe vậy liếc mắt nhìn Dư Giang một cái, “Ăn thịt sao còn ngăn không được miệng của con nhỉ? Lúc này mới ăn được mấy miếng? Con đã cảm thấy thịt ăn không ngon?”Dư Giang vội vàng giải thích, “Không phải không phải! Không phải con cảm thấy thịt ăn không ngon, chính là cảm thấy thịt của buổi tối ngày hôm đó đặc biệt ngon! Con lớn đến như vậy, đó vẫn là lần đầu ăn được thịt ngon như vậy, còn có cả cà tím nữa!”Lời này nhưng thật ra được mọi người trong Dư gia nhất trí tán đồng, ngay cả Dư Vĩ đều nghiêm trang nói, “Bà nội, con cũng cảm thấy ba con nói rất đúng, buổi tối hôm cà tím hầm thịt chính là đặc biệt ngon, so với hôm nay ăn ngon hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều lần!”Hứa Thục Hoa đương nhiên biết buổi tối hôm cà tím hầm thịt, so với hôm nay ăn ngon hơn!Bà còn biết là vì cái gì nữa cơ.

Nhưng làm sao bà có thể nói ra ngoài được đây?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play