Tết năm sau, Lam Sam đưa A Anh vận thường phục đi khắp nơi thăm hỏi họ hàng Lam gia, thu được rất nhiều lì xì.

Trong số đó, đặc biệt nhất là Lam Khải Nhân không chỉ cho A Anh một bao lì xì lớn, còn gửi kèm một bản chép tay "Nhã Chính Tập". Thanh Hành Quân chúc bình an cho cả Lam Hoán và Lam Trạm. Lam phu nhân tặng một phiến ngọc bội tinh xảo. Còn Lam Sam tặng một cây sáo nhỏ, thân màu trắng ngọc, được chạm khắc tinh xảo với vân văn thế gia quen thuộc, linh khí trong sáo tràn đầy, có thể thấy y đặc biệt dụng tâm.

Sau ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, cũng là lúc nghe giảng bắt đầu lại, cũng không có gì khác những năm trước, nếu có gì đặc biệt, có lẽ là Vân Thâm Bất Tri Xứ có thêm tiếng sáo du dương. Ba tháng trôi qua thật nhanh, Lan Sam đưa A Anh đi săn đêm, sau khi được Lam Trạm khen chữ tốt, A Anh thường viết thư cho y khi y không thể đi cùng họ.

Lam Trạm cũng chỉ hồi âm mấy từ nhưng lại cực kỳ dụng tâm.

"Không nên đứng dưới nắng gắt quá lâu."

"Hè nóng bức, chớ đứng nắng lâu."

"Dạo này nhiều mưa, đừng ham chơi để ướt người"

"Lễ sắp đến, khi nào ngươi về"

"Tà túy nhiều họa, phải cẩn thận."

"Mẫu thân nói Long Đảm hoa đang nở, đợi ngươi về."

Một tháng trước ngày khai giảng, Lam Sam đột nhiên vội vàng gác lại công việc, đưa A Anh trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, càng về gần đến, linh cảm không tốt trong lòng A Anh càng hiện rõ.

Sau khi quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lan Sam cuối cùng cũng nói lý do:

"Tông chủ trong thư nói, phu nhân e là không còn nhiều thời gian nữa, nàng muốn gặp ngươi, chúng ta nhanh đến Long Đảm Tiểu Trúc"

Nghe xong, A Anh liền chạy như bay về phía Long Đảm Tiểu Trúc.

Cuối cùng cũng đến Long Đảm Tiểu Trúc, A Anh hơi thở vẫn chưa ổn định đã bất chấp lao vào phòng ngủ của Lam phu nhân

"Phu nhân, con về rồi"

Trong phòng có Thanh Hành Quân, Lam Khải Nhân, Lam Trạm Lam Hoán, cùng mấy vị y sư Lam gia. Lam phu nhân sắc mặt tái nhợt, ngồi ở mép giường, hướng A Anh nói:

"A Anh về rồi hả con, lại đây nào, đi đường có mệt không? A Anh sụt cân rồi phải không."

A Anh hai mắt đỏ hoe: "con không mệt, có phải phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại đúng không?"

A Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Lam Trạm cùng Lam Hoán, Lam phu nhân ấm áp xoa đầu A Anh "Ừm, ta ngủ một giấc là khỏe ngay thôi. Lúc đó chúng ta có thể đi cùng đi du ngoạn... Xòe tay ra nào" Lam phu nhân ra hiệu cho ba đứa nhỏ.

Ba tiểu bối xòe tay ra, phu nhân lấy trong gối ra một cái hộp, trong đó là ba hạt châu màu xanh tím, gắn vào gắn vào làm mặt dây chuyền, Lam phu nhân phát cho mỗi người một hạt "Sau này mỗi khi muốn gặp mẫu thân thì cứ nhìn vào hạt châu này"

Khi đưa hạt châu cho A Anh, phu nhân nói: "A Anh của ta lớn lên phải thật khỏe mạnh, nghe lời của trưởng bối," phu nhân cụp mắt xuống, "A Anh, gọi ta một tiếng mẫu thân có được không?"

"Mẫu thân... mẫu..." Nước mắt A Anh không kịp được trào ra.

Lam phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt A Anh, "Đừng khóc." Cả Lam Trạm và Lam Hoán hai mắt cũng đỏ hoe. Phu nhân siết lấy tay ba đứa con, nghẹn ngào nói: "A Hoán, con là huynh trưởng, cũng là người hiểu chuyện nhất, phải chiếu cố hai đệ đệ thật tốt... A Trạm, đừng học vẻ mặt cứng nhắt giống thúc phụ con, nhìn A Anh kìa, cười rất nhiều a, ta muốn con cười nhiều hơn... A Anh, ta xin lỗi, ta không thể cùng con đi ngắm núi sông như trong thư rồi, sau này có các ca ca thay ta đi cùng con nhé có được không?"

"Dạ"

Khi nghe câu trả lời, Lam phu nhân ra hiệu cho Lam Khải Nhân đưa bọn nhỏ và y sĩ ra ngoài, trong khoảng thời gian cuối cùng này bà muốn ở bên trượng phu của mình.

Ra khỏi cửa, Lam Trạm nắm chặt hạt châu, xoay người đoan chính quỳ xuống trước tẩm điện tựa như đang chờ Lam phu nhân vậy, thấy thế, Lam Hoán và A Anh cũng quỳ xuống. Lam Sam và Lam Khải Nhân cũng lặng lẽ nén bi thương vào lòng.

Không lâu sau đó, Thanh Hành Quân ôm Lam phu nhân bước ra, bà tựa đầu vào ngực Thanh Hành Quân. Trên khuôn mặt tái nhợt lại mang theo ý cười, nhưng lòng ngực đã không còn dấu hiệu của hơi thở. Thanh Hành Quân cả người đều tỏa ra nỗi bi ai nhưng bước đi vẫn vững vàng, những đóa Long Đảm Hoa đã nở rộ lại không thể chờ được nữ nhân ôn nhu lại kiên cường săn sóc chúng.

Một tháng sau, A Anh tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy Lam Trạm đang đoan chính quỳ trước Long Đảm Tiểu Trúc, trong khoảnh khắc mơ hồ đó A Anh thậm chí cảm thấy Lam phu nhân như thể vẫn chưa ra đi.

Hắn bước đến, quỳ xuống bên phải Lam Trạm, nắm tay phải của y, không nói gì mà chờ đợi. Lam Trạm nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau, trong lòng không khỏi xao động, càng nắm chặt lấy tay người kia.

Chạng vạng tối, Lam Sam có chút lo lắng, A Anh rời khỏi tẩm điện từ sáng mà đến giờ vẫn chưa về, ngẫm một chú, chắc là đang ở Long Đảm Tiểu Trúc, quả nhiên.

Dù sao cũng là chỉ một đứa trẻ, A Anh vì mệt mỏi đã dựa vào vai Lam Trạm ngủ một giấc, nhưng đầu gối cũng không có xê dịch một chút nào.

Cuối hè ban đêm trời lạnh, Lam Sam đem đến hai kiện áo choàng nhẹ nhàng khoác lên người hai hài tử, Lam Trạm ngẩng đầu nhìn y, như muốn hỏi, vì sao không đưa A Anh về.

Lam Sam thở dài, vỗ vỗ vai trái của Lan Trạm, kéo áo choàng lại cho A Anh, không biết từ lúc nào ở bên ngoài tiểu trúc, Lam Hoán đã đưa đèn lồng trong tay cho Lam Trạm.

Sau khi cả hai rời đi, Lam Sam nói với Lam Hoán: "Con mới là huynh trưởng đó". (*)

*đoạn này hơi rối á mọi người nên tui cũng không biết edit sao cho mượt nữa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play