Lý Tang Du trở lại bộ phận tài liệu, còn chưa kịp ngồi xuống thì Trương Ngọc đã đi tới, "phạch" một tiếng, ném cho cô một chồng biểu mẫu.
"Đây là hành trình của Thái Vũ Hàng, cô phụ trách theo sát."
"Tại sao lại là tôi?" Lý Tang Du biết hiện giờ vụ scandal giữa cô và Thái Vũ Hàng đang bị đồn thổi ầm ĩ, thậm chí toàn bộ bộ phận tài liệu đều cho rằng cô có quan hệ tình cảm với anh ta, nhất là fan ruột như Triệu Nguyệt Sương, cô từng chính mồm thề thốt cô không có bất cứ quan hệ gì với Thái Vũ Hàng.
Nếu bây giờ lại tiếp xúc với Thái Vũ Hàng, cô sợ Triệu Nguyệt Sương lại nghĩ ngợi linh tinh.
"Không phải cô dan díu với anh ta sao? Không phải cô theo thì còn ai thích hợp hơn cô?" Trương Ngọc chả hề châm chước dùng từ, nói trần trụi.
"Từ bao giờ mà tôi có quan hệ với anh ta? Con mắt nào của cô nhìn thấy?" Lý Tang Du cũng không khách khí vặc lại ngay.
Trương Ngọc cười khẩy: "Cái này còn phải nhìn thấy?"
Có ý gì? Không cần nhìn chả lẽ cần sờ?
Lý Tang Du đang định lên tiếng thì Triệu Nguyệt Sương đã bu tới: "Nhóm trưởng Trương, để tôi đi để tôi đi, dạo này sức khỏe của Tang Du không tốt, để tôi đi cho."
Có thể tiếp xúc với thần tượng Thái Vũ Hàng là điều mà cô nàng tha thiết mong mỏi.
Trương Ngọc lườm Triệu Nguyệt Sương: "Cô làm xong việc của cô rồi? Nếu xong rồi thì chỗ tôi còn có việc khác."
Triệu Nguyệt Sương nhìn thoáng qua chồng tài liệu trên bàn mình: "Tôi vẫn chưa làm xong."
"Không làm xong cô còn bu tới đây làm gì?" Trương Ngọc nhìn sang Lý Tang Du: "Đây là chỗ đi làm, không phải chỗ dưỡng lão, sức khỏe không tốt thì đừng có đi làm! Cần gì phải làm mình làm mẩy. Có người nuôi thì đừng đi ra ngoài làm người ta ngứa mắt, không như bọn tôi, cái gì cũng phải dựa vào bản thân."
Lời nói của Trương Ngọc trong tối ngoài sáng đều nhằm vào Lý Tang Du.
Để địch ý của Trương Ngọc không liên lụy tới người khác, Lý Tang Du vội vàng nói: "Không thành vấn đề, để tôi đi."
"Ừ!" Lúc này trên mặt Trương Ngọc mới dịu đi một chút: "Lần này theo sát một chút, đừng có để mất dấu như lần trước, còn để mất dấu nữa thì cô cút thẳng về quê luôn đi. Một người dù có thuận buồm xuôi gió cỡ nào thì cũng không thể thuận cả đời được."
Lời này của cô ta rõ ràng là đang nói cho Lý Tang Du nghe, chẳng phải bây giờ Lý Tang Du có ông chủ che chở sao? Có thể che chở cả đời chắc?
Lý Tang Du có danh phận gì chứ?
Dùng đầu ngón chân để nghĩ thôi cũng có thể nghĩ ra được. Hoa nở rồi tàn, người đâu nổi được mãi!
...
Lý Tang Du cầm lịch trình của Thái Vũ Hàng đi ra khỏi công ty, ngồi lên taxi.
Thái Vũ Hàng đã ký hợp đồng với công ty Lục Thị, nhìn từ lịch trình thì mấy ngày tới hoạt động được sắp xếp dày đặc, ngày thất tịch còn phải bay tới chi nhánh khác của Lục Thị để tham gia hoạt động tuyên truyền, trong lịch trình cũng bao gồm các vấn đề chi tiết về vé máy bay và chỗ ở.
Lý Tang Du dựa theo lịch trình đi tới sân bay mua vé máy bay rồi mới đi tìm Thái Vũ Hàng.
Lại lần nữa đi tới trước cửa nhà Thái Vũ Hàng, Lý Tang Du nhìn cánh cửa, hơi sững ra.
Từ sau hôm anh ta bị phát sốt, đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh ta.
Dường như từ lần đầu tiên tới sân bay đón anh ta trở đi, giữa cô và anh ta có một mối quan hệ khó có thể nói rõ.
Nói là bạn cũng không phải, nói là địch cũng không đúng.
Chần chừ một hồi lâu, cô mới gõ cửa.
Không có người mở cửa.
Lại gõ lần nữa.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Đi ra ngoài rồi?
Lý Tang Du đành phải ngồi chờ trên bậc thang trước cửa.
Từng giây từng phút trôi qua, cô cũng càng chờ càng thấy lo lắng.
Nhìn vé máy bay trong tay, lại nhìn khe hở dưới cửa, cô đột nhiên rất muốn nhét vé máy bay vào bên trong khe cửa.
Cô không thể cứ chờ như thế này được, thấy đã sắp tới giờ tan làm, cô cũng đã hứa với ông cụ là sẽ tan làm về nhà đúng giờ, thời gian vừa qua chung sống cùng nhau, cô cảm thấy ông cụ cũng không đến nỗi quá khó chiều.
Hai lần liên tục bị mất con cũng càng khiến ông cụ để ý tới cô hơn, mới kiên quyết bắt bọn họ chuyển vào ở trong căn nhà tổ của nhà họ Lục cho bằng được.
Cô có thể ra ngoài làm việc, nhưng với điều kiện là phải về nhà đúng giờ, như vậy ông cụ mới chịu đồng ý.
Lúc Lý Tang Du mới vừa đứng dậy chuẩn bị nhét vé máy bay vào trong khe cửa, bàn tay đã đưa ra lại ngừng lại giữa không trung.
Nếu thật sự nhét vé máy bay vào rồi, người ta nói một câu chưa nhận được, vậy chẳng phải lại thành lỗi của cô sao?
Anh chàng Thái Vũ Hàng này là kiểu người có tâm trạng thay đổi thất thường, chẳng ai biết lúc nào anh ta đột nhiên mất hứng quay ra cắn ngược lại một phát.
Vì vậy, cô lấy điện thoại ra.
Chiếc điện thoại cô đang dùng là kiểu điện thoại một chức năng đã lỗi thời, tương tự như phiên bản điện thoại di động đời đầu, chỉ dùng để nghe gọi, đến cả chức năng gửi tin nhắn cũng không có.
Từ sau khi Thời Nhiên Phong tặng điện thoại cho cô, ngay cả điện thoại của chính cô cũng bị Lục Huyền Lâm tịch thu, sau đó anh ném cho cô một chiếc điện thoại kiểu cũ mà dù có vứt ra ngoài đường thì cũng chả ai thèm nhặt này.
Để có thể lấy lại chiếc điện thoại của Thời Nhiên Phong, cô nhịn!
Lấy điện thoại ra, cuối cùng cô vẫn quyết định thử lại một lần nữa, đứng dậy, không gõ cửa nữa mà dứt khoát đập cửa.
Dù có là người điếc thì cũng có thể nghe thấy.
Quả nhiên, sau một hồi ra sức đập cửa, cánh cửa lớn vẫn luôn không hề có động tĩnh gì được mở ra, nhưng mà chỉ mở ra một khe hở chỉ lớn hơn khe hở một xíu xiu.
Có ý gì đây?
Muốn nói chuyện qua cửa sao?
Cũng được, dù sao đại minh tinh đều kỳ quặc cả.
Lý Tang Du nhìn về phía khe cửa, lớn tiếng nói: "Tôi là Lý Tang Du, đưa vé máy bay tới cho anh, tiện thể nói cho anh biết về lịch trình trong mấy ngày tiếp theo, nếu có điểm nào không hài lòng thì tôi có thể lập tức điều chỉnh."
Giả điếc đúng không?
Vậy thì nói lớn tiếng một chút, nếu như trong tay cô có một cái loa thì cô sẽ chỉnh âm lượng lên mức tối đa.
"Trước đây không nhận ra cô ngốc thế đấy, không biết nhét thẳng vé máy bay vào qua khe cửa sao?"
Lý Tang Du liếc mắt: "Thế lịch trình thì sao? Anh không muốn xem thử à?"
Từ bao giờ mà Thái Vũ Hàng trốn kín mít thế này?
Chẳng lẽ trong phòng có giấu phụ nữ?
Vừa nghĩ tới khả năng này, cuối cùng Lý Tang Du cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi vừa mới tắm xong, không tiện gặp cô, lỡ như bị người ta nói tôi giở trò bất chính với cô thì chẳng phải là tôi bị chết oan sao? Bây giờ cô là người phụ nữ của ông chủ Lục cơ mà, tôi không thể trêu vào, chẳng lẽ còn không cho tôi tránh sao? Nếu thật sự đắc tội sếp Lục, người ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, xử gọn tôi luôn, cô bảo tôi sống thế nào được? Có đúng không?"
Từ lần đầu tiên Lý Tang Du gõ cửa, Thái Vũ Hàng đã nhìn thấy Lý Tang Du từ bên trong cửa sổ. Nhưng mà anh ta cố ý không mở cửa ra mà lại đi tắm.
Với tính cách của Lý Tang Du, nếu không phải vì công việc thì chắc chắn cô sẽ không tới tìm anh ta, mà nếu đã tới tìm anh ta rồi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ đi.
Quả nhiên, tới lúc anh ta tắm xong, cô vẫn còn chưa đi.
"Anh không thể mặc xong quần áo rồi lại ra mở cửa sao?"
Một câu hỏi của học sinh tiểu học như vậy mà còn phải hỏi cô sao?
Lần trước lúc anh ta ốm còn để cô chăm sóc, sao mà mới mấy ngày không gặp đã trở nên quái gở thế này?
"Thì vì nóng quá nên tôi mới đi tắm, huống hồ, tôi tắm xong đều không thích mặc quần áo, dù sao trong nhà cũng chỉ có mình tôi, tôi muốn cởi trần thì cởi trần thôi."
Trong đầu Lý Tang Du lập tức xuất hiện một hình ảnh trần trụi... Nửa người trên không một manh áo, nhưng nửa người dưới... có một chiếc khăn tắm...
Cô cũng không tin anh ta để trần cả người.
Vì vậy, cô vươn tay ra đẩy cửa một cái, đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT