Anh sẽ trải qua ngày lễ này với cô sao?
Có phải mặt trời mọc ở phía tây rồi không?
Theo lý thuyết thì một ngày lễ ý nghĩa như vậy, không phải anh nên cầm điện thoại xem những bức ảnh của Lý Uyển Khanh và nhớ tới những ký ức đã trải qua sao?
“Anh bị sốt đấy à?” Lý Tang Du nhìn Lục Huyền Lâm từ trên xuống dưới.
"Tôi còn tỉnh hơn cả cô nữa."
“Không xứng!” Lý Tang Du từ chối ngay lập tức.
Trong cuộc hôn nhân này, cô đã là kẻ thay thế, chẳng lẽ ngay cả lễ tình nhân cũng muốn cô làm kẻ thay thế nữa hay sao?
Dĩ nhiên là không!
"Chiếc điện thoại này cô cũng đừng hòng."
"Anh..."
Đồ khốn khiếp!
Lý Tang Du theo bản năng mấp máy môi, thiếu chút nữa mắng ra thành tiếng.
Lục Huyền Lâm cũng không nóng vội, nhìn Lý Tang Du nhàn nhã tự đắc, anh tin chắc rằng cô sẽ đồng ý.
Lý Tang Du nhìn điện thoại trong tay anh, cuối cùng cũng quyết định đồng ý, nhẹ gật đầu.
Thời Nhiên Phong đã giúp đỡ cô rất nhiều nên dù có thế nào cô cũng phải giữ chiếc điện thoại này.
Lúc này, Lục Huyền Lâm mới thầm nở một nụ cười mãn nguyện.
Vấn đề của ngày lễ tình nhân đã được giải quyết như thế và Lý Tang Du thậm chí không có cơ hội để phản bác nó.
Lục Huyền Lâm vào phòng tắm và trả lời một câu trên điện thoại: Thật ngại quá, đêm Thất Tịch và ngày mai đều đã được chồng tôi sắp xếp xong.
Sau khi gửi tin nhắn, Lục Huyền Lâm đắc ý chờ đợi câu trả lời của người bên kia.
Quả nhiên, một vài giây sau, tin nhắn của Thời Nhiên Phong đã đến: Đã hiểu!
...
Ngày hôm sau, Lý Tang Du thu dọn đồ đạc và chính thức đi làm.
Có thể thấy rằng Trương Ngọc nhìn thấy cô quay lại đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô, nhiệm vụ nặng nề lại nhiều, Lý Tang Du nhìn thôi cũng đủ nhức đầu. Tại sao mình lại không có số mệnh cô chủ, sao lại phải quay về làm việc chứ?
Nhưng cô đã đưa ra lựa chọn sao lại có thể từ bỏ được, cô đành phải rót cho mình một ly cà phê đen, mệt mỏi cả buổi ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện ra cô không phải là người duy nhất mới sáng sớm đã uống cà phê.
Triệu Nguyệt Sương trượt cái ghế đến bên cạnh cô, đưa cho cô một hộp kẹo cao su, nhìn tài liệu chất đống như ngọn núi nhỏ trên bàn làm việc của cô, nở nụ cười hiểu rõ: "Cô trở về đúng lúc lắm, nếu không có cô, không biết hôm nay còn phải tăng ca tới khi nào."
"Mấy ngày nay mọi người đều như vậy sao?"
Lý Tang Du rút một viên kẹo có vị chanh, trên đầu có đổ chút mồ hôi, cường độ làm việc này hơi quá sức đối với cô.
“Hôm nay tốt hơn rồi.” Triệu Nguyệt Sương nhìn lên trần nhà, thuận tay quàng chiếc gối lười quanh cổ, mặc dù tiền làm thêm giờ của công ty so với trước đây cao hơn gấp mấy lần, nhưng thời gian hai ngày nay thật sự không phải để người trải qua.
"Tổng Giám đốc cũng vậy thôi, mấy ngày liên tiếp đều không về." Dứt lời quay đầu nhìn Lý Tang Du nở nụ cười trêu trọc: "Cái này hẳn là cô phải biết, không cần tôi phải nói.".
truyện ngôn tìnhCái này cô đúng thật là không biết, Lý Tang Du chột dạ mà sờ sờ cái mũi bầu bĩnh của mình. Trước đó, cô vẫn cho rằng Lục Huyền Lâm đang đi chơi với Vu Thiến bên ngoài.
"Đau lòng cho cô một phút, có điều chúng ta nhanh lên. Tôi định đúng giờ trở về uống canh bổ."
Bữa cơm thuốc mà ông cụ Lục đặc biệt yêu cầu người làm làm cho cô ngày nào cũng phải về uống đúng giờ, nếu không thì ông cụ sẽ không vui và cô sẽ phải về nghỉ ngơi dưỡng sức một lần nữa.
“Trước đây sức khỏe của cô không tệ đến mức này, tại sao lại phải uống thuốc bổ?” Triệu Nguyệt Sương cau mày nghi ngờ nhìn Lý Tang Du.
Lý Tang Du thấy trong lòng nhói đau, nhưng trên mặt lại cười với nụ cười thoải mái: "Chỉ là sức khỏe của tôi không tốt, nên uống chút thuốc bổ để điều dưỡng cơ thể."
“Cô đó, quá gầy.” Triệu Nguyệt Sương lấy vài túi khoai tây chiên từ chỗ ngồi của mình và đặt chúng trên bàn của Lý Tang Du, hào phóng nói: “Ăn gì tùy thích, đại gia tôi có.”
“Này, sao cô không hào phóng chia cho chúng tôi vậy?” Đồng nghiệp bên kia cũng tham gia, mọi người cười đùa rằng sẽ phá cửa hàng đồ ăn vặt của Triệu Nguyệt Sương, nhưng điều đó lại khiến cho cô sợ hãi.
Lý Tang Du đã giúp đỡ, bảo vệ Triệu Nguyệt Sương, mọi người vui cười đùa giỡn cũng đã thoải mái rất nhiều. Trương Ngọc nhìn thấy họ vui đùa trong văn phòng qua cửa kính, ngay lập tức đi ra ngoài với khuôn mặt u ám.
Khi mọi người nhìn thấy Trương Ngọc đến, họ lập tức im lặng và quay trở lại vị trí của mình để bận rộn trở lại. Lý Tang Du cụp mắt, thẳng lưng, không thể lười biếng được.
Trương Ngọc thong thả dạo một vòng quanh khu vực bên ngoài, sau đó dừng lại giữa Lý Tang Du và Triệu Nguyệt Sương, cầm một phần tài liệu trên bàn lên đọc kỹ.
Lý Tang Du lo lắng như thể bị giáo viên chủ nhiệm hồi trung học kiểm tra bài tập của cô, mặc dù cho rằng tài liệu mình chuẩn bị đều không có vấn đề gì, nhưng trong lòng cô không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Trương Ngọc đã lật nhiều trang và không tìm thấy lỗi nào, nhưng không có lỗi nào không có nghĩa là không thể tìm ra lỗi.
"Đây đều do cô làm sáng nay sao?" Trương Ngọc đặt tài liệu xuống, dùng tay đẩy cặp kính gọng đen, mím môi tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Lý Tang Du quay lại nhìn cô ậm ừ cho qua chuyện, bình tĩnh nghĩ binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thì có gì mà phải sợ.
"Tôi vốn cho rằng cô vừa mới trở về giao cho cô nhiều nhiệm vụ quá sẽ không tốt, nhưng thấy vừa rồi cô thoải mái như vậy cùng mọi người vui cười, xem ra là tôi sai rồi."
Thái độ không nhanh không chậm mang ý vị sâu xa, sau khi nói xong Trương Ngọc xoay người đem một xấp tài liệu dày cộp từ trên bàn của Triệu Nguyệt Sương bên cạnh sang.
“Sắp xếp dữ liệu của công ty cho tháng Ba và tháng Tư.” Trương Ngọc đặt tư liệu lên bàn của Lý Tang Du và nói nhỏ: “Hãy tổng hợp lại ngay hôm nay và gửi cho tôi”.
Không phải nói đùa, văn kiện của công ty Lục thị một tháng cũng đủ để người bình thường bận rộn một ngày. Lý Tang Du cau mày, đây là cố tình dằn mặt cô sao?
"Cái này……"
"Cô có thời gian để vui đùa ầm ĩ mà lại không có thời gian để làm việc này?"
Búi tóc dựng thẳng của Trương Ngọc rất tỉ mỉ, cẩn thận, giọng nói lạnh lùng, cô làm vậy là có chủ đích. Lý Tang Du - người mà cô không hề thích từ đầu đến chân.
“Tôi không thể hoàn thành được, tôi không thể hoàn thành nó trong ngày hôm nay.” Những gì Lý Tang Du nói là sự thật, cô thực sự không thể hoàn thành nó với khả năng của mình, trừ khi Lục Huyền Lâm đến.
"Vậy thì tăng ca đi, mọi người đều tăng ca, sao cô lại không được, vừa mới trở về công ty chắc cô cũng không muốn trở thành người đặc biệt nhỉ?"
Góc nhìn từ trên xuống này rất hữu ích đối với Trương Ngọc, cô ta liếc mắt nhìn Lý Tang Du chờ phản ứng của cô, làm thêm giờ là chuyện thường tình, nếu Lý Tang Du từ chối, cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đương nhiên, Lý Tang Du không muốn trở nên đặc biệt, thân phận của cô vốn đã khó xử rồi, nếu cô thực sự không tăng ca thì e rằng mọi người sẽ coi thường cô từ tận đáy lòng.
"Tôi sẽ làm những thứ này và gửi chúng đến văn phòng của cô vào sáng sớm ngày mai."
Khẽ cắn môi liều mạng, cô chỉ có thể tìm cách đối phó với ông cụ sau vậy, trước tiên phải giải quyết Trương Ngọc hãy nói.
Trương Ngọc nhún nhún bai. Tất nhiên cô ta rất vui khi thấy ai đó sẵn sàng giúp đỡ để chia sẻ công việc. "Báo cáo này rất quan trọng, tốt nhất cô đừng để tôi phát hiện ra cô đã làm sai chỗ nào."
Dứt lời, cô ta giẫm lên đôi giày cao gót mảnh mai trở về văn phòng. Lý Tang Du chỉ biết thở dài khi nhìn theo bóng lưng của cô ta, cô sao lại làm phiền đến tầm mắt của mụ phù thủy này?
"Tang Du, nhiều như vậy, cho dù cô có tăng ca cũng làm không xong." Triệu Nguyệt Sương nhỏ giọng thay cô bênh vực kẻ yếu. Những tài liệu đó được lấy đi từ trên bàn cô, đó chính là khối lượng công việc trong ngày mai của cô.
"Kiên trì làm thôi."