"Với cái gương mặt và dáng vẻ này của cô, giá cả sẽ không thấp đâu, chắc chắn sẽ khiến cô bằng lòng. Đến đó có khi còn thành hàng hot, cả triệu người nâng niu."
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, sắc mặt mỗi người đều rất tự nhiên, giống như chỉ là chuyện cơm bữa, người không biết lại tưởng đang nói chuyện làm ăn buôn bán.
Đừng nhìn trong xe chỉ có hai người, thật ra còn có một vị thính giả.
"Thưa sếp... Bên này đã chuẩn bị xong xuôi." Giọng của Minh truyền tới từ tai nghe của Lục Huyền Lâm.
Nên nghe không nên nghe thì Minh đều đã nghe hết, hai người này thật đúng là một đôi oan gia vui vẻ chứ không chỉ là một đôi tình nhân. Là một thư ký, kỹ năng cần luyện nhất chính là giả bộ tai điếc, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, đây mới là người thông minh.
"Đợi thêm tám tiếng nữa."
"Tám tiếng nữa?"
"Ừ!" Lục Huyền Lâm tắt tai nghe.
Lý Tang Du vẫn luôn lắng tai nghe vừa đoán cái đã đoán ra chắc chắn người bên kia điện thoại là Minh.
Tám tiếng đồng hồ, Lục Huyền Lâm rõ ràng là đang trêu chọc người ta.
Cô không khỏi lắc đầu: Minh đáng thương!
Thảo nào người ta bảo muốn làm việc cho Lục Huyền Lâm phải có tố chất tâm lý thật mạnh, có khả năng chịu áp lực nổi trội, bởi vì anh là một ông chủ khó chiều.
Dù vậy, vẫn có rất nhiều người thi nhau tới Lục Thị làm việc, cũng bởi vì công ty của anh là công ty lớn nhất, cũng có đãi ngộ tốt nhất thành phố A.
Lục Thị mà xếp thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Xe chạy mãi trên đường cao tốc, những nơi đi qua đều là những cảnh vật Lý Tang Du không quen, lúc xe từ từ dừng lại, cô nhìn thấy Minh.
"Ông chủ, cô Lý, cuối cùng hai người cũng tới rồi." Trên mặt Minh có vẻ mừng đến nỗi bật khóc, nếu thật sự bắt anh ta đứng đây tám tiếng đồng hồ thật thì có lẽ anh ta sẽ mệt tới nỗi nằm bò ra đất mất.
Lý Tang Du nhìn nơi mình đang đứng, hóa ra đây là một địa điểm nghỉ ngơi giải trí kiểu hội viên được xây lên dành riêng cho nhà giàu, chỉ là hôm nay không có hội viên nào khác, chỉ có ba người họ.
Nghỉ ngơi giải trí?
Lục Huyền Lâm đến đây làm gì?
Nơi này chi phí đắt đỏ, cái gì cũng trọn gói, Lý Tang Du không có tiền, mà cho dù có tiền thật thì cũng chẳng tới đây tiêu tiền, đây chẳng qua là nơi cho đám nhà giàu thi nhau khoe khoang sự giàu có của mình mà thôi.
"Chúng ta tới sớm quá sao? Chẳng có ai cả, hay là chúng ta đi chỗ khác chơi một chút rồi quay lại." Lý Tang Du đột nhiên nảy ý muốn trêu chọc Minh một chút, cố ý nói vậy với Lục Huyền Lâm.
Không ngờ rằng Lục Huyền Lâm lại đoán được suy nghĩ trong lòng cô, phối hợp đáp lại: "Không thành vấn đề, đi thôi!"
Minh hoảng lên, ngăn trước mặt hai người: "Ông chủ, cô Lý, đây không phải là không có người ngoài, là tôi cố ý bao trọn chỗ này, tiện cho hai người chơi thoải mái."
Minh cũng không thể để cho hai người đi, lỡ mà đi thật thì chẳng phải là anh ta thật sự phải chờ thêm tám tiếng nữa sao! Hôm nay là cuối tuần, anh ta còn đang ngủ ngon lành thì đã bị Lục Huyền Lâm gọi điện thoại lôi dậy.
Là cấp dưới của Lục Huyền Lâm tức là hai mươi tư giờ đều phải sẵn sàng chờ lệnh, không dám qua loa chút nào.
"Bao trọn chỗ này?" Điều này khiến Lý Tang Du giật mình.
Chi phí một ngày ở nơi đắt đỏ thế này đã đủ khiến người ta chắt lưỡi, bao trọn hết chỗ này chẳng phải là càng đắt hơn sao!
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm chẳng hề có phản ứng gì, hoàn toàn chẳng có ý kiến gì về chuyện có bao trọn chỗ này hay không.
Thật đúng là đồ phá của!
Tiền này để đưa cho cô thì tốt biết bao!
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, cô cũng sẽ không nói ra miệng, hai người đi theo Minh vào bên trong hội trường.
Tầng một của hội trường giống như một tòa cung điện, sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng tới nỗi có thể soi gương phản chiếu ánh đèn thủy tinh rực rỡ, mỗi một nét trang trí đều lộ rõ những nét đặc sắc của cung điện phương tây, tất cả những nơi họ đi qua đều rải hoa tươi dẫn đường, kéo dài không thấy điểm cuối.
Phụ nữ đều yêu hoa, nhất là cảnh tượng tráng lệ thế này, thật sự có cảm giác thỏa mãn lòng hư vinh.
ngôn tình hayLý Tang Du cũng không ngoại lệ, vừa rồi còn khinh thường bảo là xa xỉ lãng phí, bây giờ lại vô cùng vui vẻ và ngạc nhiên.
Nhưng mà trong mắt Lục Huyền Lâm lại hoàn toàn không phải như vậy, anh tức giận trừng mắt nhìn Minh, ánh mắt có vẻ không vui.
Đây là cái chỗ quỷ quái gì? Một con đường nhỏ mà lại dài như thế!
Vui mừng xong, Lý Tang Du cũng phát hiện ra vấn đề này, đi thêm một lát nữa thì nhịn không được hỏi: "Còn phải đi bao lâu nữa?"
"Tới ngay đây, tới ngay đây." Minh vô cùng đắc ý nói: "Sắp tới còn có niềm vui bất ngờ cơ!"
Niềm vui bất ngờ?
Tất cả những gì Minh làm đều là do Lục Huyền Lâm gợi ý, cho nên niềm vui bất ngờ này cũng chính là ý đồ của Lục Huyền Lâm.
Kết hôn với Lục Huyền Lâm đã hai năm, cô gần như quên mất cái gì gọi là niềm vui bất ngờ.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên xuất hiện hai hàng nữ tiếp viên, một người trong số đó đi lên trước đưa cho Lý Tang Du một bó hoa hồng màu xanh lam.
"Cái này cho tôi sao?" Lý Tang Du đột nhiên được nhận hoa có hơi khó tin.
"Đúng vậy, đây là của anh Lục tặng." Cô gái nói, nhìn thoáng qua Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm vốn chẳng hay biết gì về mọi sự sắp đặt ở đây, tất cả đều do Minh lấy danh nghĩa của anh đi xử lý, anh chỉ đưa ra cho Minh một chỉ thị: sắp xếp một hành trình cho hai người!
"Cảm ơn!" Sao Lý Tang Du có thể không biết ngọn ngành chuyện này, nhưng mà dù sao đi nữa thì nhận được hoa tâm trạng vẫn rất tốt, lại còn là hoa hồng xanh mà cô thích nhất: "Minh, sao anh biết tôi thích hoa hồng xanh?"
Minh ngại ngùng gãi đầu: "Tôi tra xét ghi chép nhận việc của cô."
Thì ra là vậy!
"Cảm ơn!" Lý Tang Du cảm ơn Minh.
Lục Huyền Lâm híp mắt lại nhìn bó hoa hồng màu xanh lam trong tay Lý Tang Du: Thì ra là cô thích hoa hồng màu này.
Đây là lần đầu tiên anh biết tới!
Lúc này, anh đột nhiên thấy ghen tị với Minh, chuyện anh không biết Minh đều biết, còn có chuyện gì mà anh ta không biết?
Mà điều Lý Tang Du đang suy nghĩ lúc này là một loạt hành vi lạ lùng của Lục Huyền Lâm, cô còn chưa ngốc tới nỗi cho rằng đây là biểu hiện của việc Lục Huyền Lâm thích cô.
Anh bày trò lấy lòng cô thế này chắc chắn là có nguyên nhân.
Cô đoán được một chút, nhưng lại không thể chắc chắn.
Hết hoa hồng xanh, Minh lại lấy ra một cái hộp, mở ra: "Cô Lý, cô thích chiếc điện thoại này chứ?"
Lý Tang Du nhìn, là một chiếc điện thoại cùng thương hiệu cùng kiểu dáng với điện thoại của Lục Huyền Lâm, ngay cả kích thước cũng giống nhau, thứ duy nhất khác biệt là màu đỏ, còn của Lục Huyền Lâm là màu đen.
Cũng may tối qua cô dùng điện thoại của anh lên Facebook rồi, nếu không hôm nay chẳng nhận ra thì đúng là quê thật.
Nhìn tình cảnh thế này thì chiếc điện thoại màu đỏ này là để tặng cô rồi, ở đây nhiều người như thế, cho dù là Lục Huyền Lâm hay là Minh thì cô cũng không tiện làm trái ý tốt của họ.
Lý Tang Du đành phải gật đầu: "Thích!"
Nghe vậy, khuôn mặt Minh tràn đầy niềm vui, chứng tỏ ý tưởng của anh ta đã thành công.
"Chiếc điện thoại này là một đôi với chiếc của ông chủ!"
Điện thoại đôi!
Lý Tang Du nghe rõ rồi.
Nhưng điều này có ý nghĩa như thế nào?
Cô và Lục Huyền Lâm vốn không phải là một đôi, cùng lắm cũng chỉ là một đôi vợ chồng có giấy đăng ký kết hôn. Có phải là đồ đôi hay không thì cũng chả có nghĩa lý gì với cô.
Người không có kỳ vọng trong lòng thì chẳng có thứ gì có thể khơi dậy hứng thú.
"Cảm ơn!" Lý Tang Du nhận lấy điện thoại.
"Cô Lý, cô chớ có cảm ơn tôi, tất cả những thứ này đều là kế hoạch của ông chủ cả, tôi chỉ là chân chạy vặt thôi."
Lý Tang Du không ngốc, ngoài mặt vẫn phải làm cho đến nơi đến chốn, trên mặt cô lập tức xuất hiện nụ cười ngọt ngào, khoác lấy cánh tay Lục Huyền Lâm: "Anh yêu à, anh tốt quá, em rất vui, tất cả mọi thứ ở đây em đều rất thích..." Vừa nói vừa mổ lên mặt anh một cái hệt như gà mổ thóc.
Lục Huyền Lâm cười cứng đờ.
Kế hoạch khoa trương thế này đã khiến anh thật sự muốn bóp chết Minh, màn biểu diễn còn khoa trương hơn của Lý Tang Du khiến anh chẳng biết phải đáp lại thế nào.