Vừa ra khỏi cửa, Lý Tang Du chúi đầu sải bước thật nhanh trên đường, hơn ai hết cô biết rõ trong lòng mình cảm thấy tủi thân biết nhường nào khi thốt ra những lời đó.
Một thiên kim tiểu thư luôn được nâng niu nuông chiều như cô, nhưng ngờ đâu sau khi kết hôn lại phải lưu lạc đến bước đường này, hai năm nay đã dạy cho cô cách hà tiện chắt bóp trong sinh hoạt, từng bước đều khiến cô đau đến xé lòng.
Lý Tang Du ngẩng đầu, dùng sức mở căng mắt, nhưng ẩn sâu trong đó đã ngân ngấn ánh lệ: "Lý Tang Du, mày là bất bại, cố lên nào!"
Đến công ty thì đã tám giờ rưỡi, cô đi muộn đúng ba mươi phút tròn.
Lúc bước vào bộ phận chuyển phát tài liệu, tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô với ánh mắt quái dị.
Đã quá quen với những ánh mắt kiểu đó, Lý Tang Du đi một mạch vào phòng làm việc.
Hôm qua mới bị bắt tại trận vụ nói xấu nên Trịnh Tinh Tinh trở nên khép nép, dè dặt hỏi: "Nhóm trưởng Lý, chị không đi dự họp hả?"
"Họp gì cơ?" Đầu Lý Tang Du như bị úng nước.
"Hôm nay mới thông báo là sẽ có buổi họp vào sáng sớm, hiện giám đốc và các cán bộ phụ trách bộ phận đã có mặt đông đủ ở phòng họp rồi."
"Cảm ơn nhé!" Lý Tang Du không kịp cất túi mà vội vã chạy lên phòng họp ở trên tầng.
Lý Tang Du vừa rời khỏi thì mấy người trong bộ phận bắt đầu bán tán xôn xao.
"Quả nhiên tin đồn không phải là giả, Lý Tang Du thật sự có mối quan hệ không đoan chính với tổng giám đốc. Có ai mà không biết tổng giám đốc ghét nhất người nào đến muộn, mà cô ta đến muộn tận ba mươi phút mà có thấy ai gọi điện nhắc nhở đâu."
"Đúng thế, sau này tốt nhất chúng ta nên cẩn thận một chút, động vào ai thì động chứ đừng nên động đến con giáp thứ mười ba, gió thoảng bên gối là lợi hại lắm đó."
"Sợ cái gì mà sợ, cũng chỉ là cái đồ dựa vào sắc đẹp mà trèo cao thôi lại còn giả bộ đường hoàng, chúng ta không ở ngoài sáng, mà ở trong tối…"
"Mọi người có thấy bộ dạng hôm nay của cô ta không? Cả người cứ tiều tụy sao ấy, chắc là tối hôm qua mệt nhọc quá độ đây."
"Thì đó…"
Mấy người phụ nữ túm tụm cười rôm rả.
Trịnh Tinh Tinh và Triệu Nguyệt Sương liếc mắt nhìn nhau, mới trải qua vụ bị bắt tại trận lại thêm hôm nay nữa thì đã nói lên tin đồn không phải là giả, nhưng cả hai đều không dám ho he gì mà chỉ yên lặng làm việc của mình.
Phòng hội nghị im phăng phắc không một tiếng động, toàn bộ ghế đều đã kín người, đây cũng là lần đầu tiên Lý Tang Du tham dự một buổi họp như thế này, đã thế lại còn đến muộn, cô hồi hộp rón rén bước vào bên trong, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ở một góc khuất nhất bên mép cửa thì bớt chợt bị gọi tên.
"Nhóm trưởng Lý, tại sao mấy hôm nay tài liệu bên bộ phận chuyển phát các cô đưa đến đều bị thiếu mất mấy trang là thế nào?" Người nói không ai khác chính là Lục Huyền Lâm.
Giọng điệu của anh mang theo ý tứ chất vấn nhưng lại không một chút tức giận, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn cô.
Các cấp lãnh đạo đang họp cũng đồng loạt nhìn về phía cô.
Đối với việc Lý Tang Du đến trễ, Lục Huyền Lâm không những không nổi giận lôi đình như mọi ngày mà ngược lại bày ra một bộ dáng ung dung chờ đợi, đúng là một hiện tượng lạ thường, như kiểu giấu đầu lòi đuôi vậy.
Mặc dù những người xung quanh đều không chủ động chào hỏi cô nhưng ánh mắt của bọn họ đều thể hiện rõ sự coi thường khi nghĩ cô chính là tiểu tam.
Đã tập thành thói quen, Lý Tang Du lập tức đứng thẳng lưng nói: "Rất xin lỗi, là do tôi sơ suất, sau này tôi sẽ sát sao hơn."
Từ ngày đầu tiên khi cô nhận chức nhóm trưởng, thì những trường hợp tương tự như thế này vẫn thường xuyên xảy ra, không cần hỏi cũng biết là có tay chân trong bộ phận tài liệu ngấm ngầm giở trò.
Lục Huyền Lâm cũng không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề hỏi những bộ phận khác.
Lý Tang Du thầm thở phào một hơi, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một góc.
Nguyên một buổi họp đều không có việc gì cần đến cô, làm cô nghe có chút buồn ngủ, dạ dày co thắt từng đợt khiến cô không khỏi nhíu mày, cố nén cơn buồn nôn trào ra. Chắc là do sáng nay ăn nhiều quá, giờ nghĩ lại Lý Tang Du cảm thấy thật hối hận.
Nhưng càng ngày cảm giác buồn nôn càng trở nên mãnh liệt, dù cô đã bịt chặt miệng nhưng vẫn không tránh được vang lên một tiếng rất nhỏ lọt qua khe hở: "Ọe…"
Lục Huyền Lâm đang chỉ đạo mọi người cũng ngay tức khắc dừng lại, tầm mắt nhanh chóng chuyển lên người cô.
Lấy Lục Huyền Lâm làm gương, tất cả cán bộ phụ trách các bộ phận cũng nương theo tầm mắt của anh nhìn về phía Lý Tang Du.
Lý Tang Du lập tức lấy lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Thật là, phòng hội nghị rộng như vậy lại thêm tiếng người xì xào nữa, vậy mà tiếng động nhỏ xíu của cô cũng có thể lọt vào tai anh, anh cầm tinh con chó sao?
Dạ dày lại tiếp tục cuộn trào một lần nữa, khiến cô không kiềm chế được làm một động tác muốn nôn nhưng lại cố nuốt xuống.
Vẻ mặt Lý Tang Du trở nên tái xanh, Lục Huyền Lâm thấy vậy cau chặt mày, sau đó đứng bật dậy khỏi ghế rồi đi thẳng đến chỗ Lý Tang Du, đang muốn lên tiếng hỏi thì bỗng nhiên bị cô đẩy ra, Lý Tang Du ôm miệng tức tốc chạy về phía nhà vệ sinh ở ngoài phòng họp.
Cú đẩy này của cô, sức lực không nhỏ, khiến Lục Huyền Lâm bị lảo đảo một cái.
Lá gan đúng là đủ lớn!
Quả thật đã phá bỏ tiền lệ trước nay chưa từng có.
Nhất thời dấy lên một trận bàn tán xôn xao ở trong phòng họp.
Trong những tiếng rầm rì đó, ngoài việc chấn động khi thấy cô bạo gan thì điều quan trọng hơn là: "Cô đang nôn mửa!"
Lục Huyền Lâm híp mắt, sâu trong đó xẹt qua một tia sáng phức tạp, khẽ hô một tiếng: “Tan họp!” Mọi người lần lượt giải tán.
Lưu lại một đám quản lí cấp cao đang há mồm trợn mắt trong phòng.
Hành động của Lục Huyền Lâm không nghi ngờ gì đã tuyên bố với tất cả mọi người, mối quan hệ giữa anh và cô là mối quan hệ thân mật một trăm phần trăm.
Lý Tang Du có bầu rồi!
Vậy còn phu nhân tổng giám đốc thì sao?
Chưa từng có ai nhìn thấy vị phu nhân tổng giám đốc thần bí kia.
Trong lòng những người ngồi đây đều không tránh khỏi xuất hiện một tia hoang mang, nếu thật sự Lý Tang Du sinh được người nối nghiệp cho tập đoàn Lục Thị, cũng có nghĩa là khả năng cô sẽ thay thế địa vị của vị phu nhân đã kết hôn nhiều năm nhưng chưa một lần lộ diện kia sao.
Song, họ cũng cảm thấy thật may mắn vì chưa từng công khai xúc phạm vị nhóm trưởng "Tu hú chiếm tổ chim khách kia".
"Ọe…"
Lý Tang Du bám vào bồn rửa tay không ngừng nôn thốc nôn tháo, suýt nữa thì nôn hết dịch chua trong dạ dày hết ra, mãi đến khi dạ dày không còn sót thứ gì mới thôi.
Sau khi xúc miệng và lau những giọt nước đọng bên khóe môi xong, lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn mình trong gương, tiều tụy đến mức xanh xao, bộ dạng mặt ủ mày chau, không có một chút năng lượng, cũng không một chút huyết sắc.
Cô sờ thử lên chán: "Mình bị bệnh rồi sao? Sao sắc mặt khó coi thế này."
Thời gian vừa qua phải chịu áp lực từ công việc cộng thêm trận tra tấn tối hôm qua, dẫn đến giấc ngủ không được đảm bảo khiến cô cảm thấy toàn thân như không còn sức lực, lại vừa nôn một trận, bây giờ cả đứng cũng không có sức đứng, hai chân trở nên mềm oặt.
Cô vịn bồn rửa tay rồi mới chậm chạp mở cửa nhà vệ sinh, thì bỗng dưng nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay ngoài cửa, làm cô giật bắn mình.
Lục Huyền Lâm?
Anh đứng ở đây làm gì?
Ở công ty, trước nay anh ta chưa từng chào hỏi cô trước mặt mọi người, cô cũng đâu nhất thiết phải tốn công tốn sức tự mình đa tình.
Cô giống như mất hết sức lực, gắng gượng vịn tường lê lết đôi chân nặng như kìm từng bước đi ra ngoài.
"Đứng lại!" Lục Huyền Lâm khẽ quát, cô đây là đang ngó lơ sự tồn tại của anh sao?
Lý Tang Du dừng bước, hai mắt nhắm lại cố gắng ngăn cơn choáng váng đang ập đến, cô không dám quay đầu bởi cô sợ như vậy sẽ không trụ được mà ngất mất.
Lục Huyền Lâm bước nhanh đến trước mặt cô, thấy cô nhắm chặt mắt không thèm nhìn mình thì không khỏi bực tức, sau đó vươn tay nắm chặt cằm cô: "Mở mắt ra."
Lý Tang Du từ từ mở mắt, tầm mắt không có tiêu cự di chuyển sang khuôn mặt hơi mơ hồ trước mắt: "Anh muốn làm gì?"
Giọng của cô rất nhẹ, rất thanh giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào vậy.
Lục Huyền Lâm thầm giật mình trong lòng, lúc này anh mới phát hiện có gì đó không đúng: "Cô sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Làn da của cô luôn rất mềm mại nhưng chưa bao giờ lạnh buốt như hôm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT