“Elise, chúng ta đi đâu vậy?” Lý Tang Du không hiểu Lục Huyền Lâm cuối cùng muốn làm cái gì, giờ làm việc không ở trong văn phòng mà lại chạy ra ngoài không nói, còn muốn cô đi theo, muốn xem cô như thợ mỏ ư?
“Lý Tang Du, đi theo là được rồi, hỏi nhiều quá không tốt đâu.”
Lý Tang Du có thể xem như người có thâm niên trong công ty, nhưng trước mặt Elise kinh nghiệm lão luyện, cô cũng chỉ là người mới.
Không hiểu rất nhiều quy tắc công sở.
Bị người ta từ chối trả lời, Lý Tang Du không lên tiếng nữa, giọng buồn bực đi theo ra ngoài công ty.
Trước cửa công ty có một chiếc xe tải nhỏ đang đậu, Elise đứng cạnh xe: “Lên đi.”
Lý Tang Du bước vào trong xe, Elise không lên xe mà chỉ kéo cửa xe.
Sau khi lên xe cô mới phát hiện chỗ đặc biệt của chiếc xe này, đây chính là một cái bình “bịt kín”!
Cả chiếc xe ngoại trừ kính chắn gió, những nơi khác có thể nhìn thấy ánh sáng đều bị rèm che kín, bên trong không nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài cũng không nhìn được bên trong.
Lý Tang Du càng không hiểu Lục Huyền Lâm rốt cuộc muốn làm gì.
Xe chạy được một lúc, Lý Tang Du không nhịn được lại hỏi: “Anh tài xế, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Người tài xế này còn rất trẻ, nhìn chất phác thật thà, nhưng lại có một đôi mắt rất khôn ngoan.
Người này cô chưa gặp bao giờ.
“Câu lạc bộ Khốc Thượng!”
Cuối cùng cũng có người trả lời.
“Anh có biết là chuyện gì không?”
“Không biết!” Tài xế nhìn thoáng qua Lý Tang Du trong gương, trong mắt hiện lên chút tiếc nuối.
Hỏi tới hỏi lui cũng không biết là chuyện gì, Lý Tang Du không hỏi nữa, cả đêm không ngủ, cô nhân cơ hội này mà thiếp đi một lát.
Trong lúc rung lắc, cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt cửa Lục Huyền Lâm, chỉ là trên mặt anh nở nụ cười kì lạ, nụ cười không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành một nụ cười khủng bố.
Lý Tang Du hét lên một tiếng kinh hoàng, từ trong mơ tỉnh dậy, xe cũng vừa ngừng lại.
“Cô Lý, mời xuống xe.” Tài xế lễ độ nói.
Sau khi Lý Tang Du xuống xe đi theo tài xế. Cả đoạn đường này đều rất bí ẩn, nhớ lại nụ cười khủng bố của Lục Huyền Lâm trong mơ, trong lòng cô không khỏi hơi hoảng hốt.
“Tôi là A Minh.” Tài xế đi trước bắt đầu giới thiệu: “Là một thư ký khác của ông chủ, chỉ là rất ít khi xuất hiện trong công ty, cho nên người nhận ra tôi cũng không nhiều.”
Thảo nào nhìn không giống người chuyên lái xe.
Trong lúc nói chuyện, bảy quẹo tám rẽ thì tới được một phòng bao.
A Minh đẩy cửa ra, dẫn cô vào trong.
Phòng bao này rất rộng, nội thất cũng rất sang trọng, có một đám người đang ngồi ở trong, đúng là những người bàn chuyện hợp tác trong nhà ăn.
Lục Huyền Lâm ngồi đó, hai tay khoanh trước ngực, thấy cô bước vào, nhíu mày lại, nhưng nét mặt không đổi.
Lý Tang Du đứng giữa phòng, bị mọi người nhìn chằm chằm, như con khỉ bị người ta vây xem.
Cô nhìn Lục Huyền Lâm.
Có ý gì? Gọi cô đến lại không nói lời nào?
Muốn xem cô là con khỉ thật à?
“Cô Lý?” Người nói là một người đàn ông da rất trắng.
“Tôi là Lý Tang Du.”
Người đàn ông trắng trẻo đứng lên, đi về phía cô: “Rất hân hạnh được làm quen với cô, tôi là Quách Sướng.”
Lý Tang Du lễ độ gật đầu đáp lại.
Có thể ngồi cùng một chỗ với Lục Huyền Lâm, không giàu thì cũng sang, nhưng cô không muốn trèo cao.
“Không biết hôm nay tìm tôi có chuyện gì?” Lý Tang Du nói xong nhìn Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm từ đầu tới cuối không nói câu nào.
“Cũng không có gì, chỉ là muốn làm quen với cô một chút.” Quách Sướng cười vô hại.
Không có việc gì lại đưa cô đi một đường xa xôi đến đây, chỉ để giới thiệu làm quen?
Lý Tang Du lập tức khó chịu trong lòng: “Nếu không có việc gì thì tôi quay về công ty đây.”
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác không chỉ là khó chịu bình thường, mà là rất khó chịu.
Đúng lúc cô quay đi, một tiếng cười khúc khích vang lên từ trong đám người.
“Không phải chỉ là một con *ĩ vì tiền cái gì cũng dám bán sao, mẹ nó, còn giả bộ thanh cao gì chứ.”
Bóng dáng Lý Tang Du hơi ngừng lại một chút, sau đó điềm tĩnh như không có gì, nhấc chân đi về phía cửa.
“Tôi trả tiền để cô cởi đồ, muốn bao nhiêu thì đưa ra cái giá đi.”
Lý Tang Du bước hai bước, ngừng lại, xoay người nhìn người đang nói.
Người nói là một người đàn ông lòe loẹt, mặt ngả ngớn, khinh bỉ nhìn cô.
“Họ gì?” Lý Tang Du hỏi.
“Cô mà cũng đòi biết tên tôi?”
Lý Tang Du tỏ vẻ giật mình: “À, hóa ra tên là súc sinh.”
Vừa dứt lời, một tràng cười vang lên.
Dù Lục Huyền Lâm không biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ tán thưởng.
Lý Tang Du từ trước đến nay miệng lưỡi đều rất bén nhọn, về mặt này trước giờ anh chưa từng thắng nổi cô. Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy cái tính mà anh vẫn luôn chán ghét này bỗng trở nên rất đáng yêu.
Quách Sướng vẫn luôn nở nụ cười ấm áp, ở đây không ai biết anh ta muốn gì.
Ngược lại là người đàn ông lòe loẹt, sắc mặt thay đổi: “Cô…to gan! Cô là cái thá gì, dám khinh thường tôi?”
“Tôi chẳng là cái thá gì cả, tôi là người, tôi là tiểu thư của tập đoàn Lý Thị - Lý Tang Du.”
Lục Huyền Lâm cau mày.
Trong trí nhớ của anh, từ trước đến nay cô chưa từng giới thiệu mình với cái danh mợ cả của tập đoàn Lục Thị. Lúc trước anh cũng không quan tâm, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Nghe đến tiểu thư của tập đoàn Lý Thị, tập tức khắp nơi vang lên tiếng xôn xao.
Quách Sướng cũng lộ vẻ bất ngờ.
Tuy Lý Thị hiện giờ cũng đã xuống dốc, nhưng dù sao cũng là gia tộc có tiếng tăm, về mặt thế lực cũng như các mối quan hệ cũng vẫn còn, không thể phủ nhận Lý Tang Du vẫn là con nhà quyền quý.
Bị người ta nói thành gái mại dâm, chuyện này truyền ra, người nói lời này chắc chắn sẽ bị mọi người tẩy chay.
“Cậu Trần, bất ngờ chưa? Đạp trúng đinh rồi nhé.” Có người cười nhạo.
Người được gọi là cậu Trần sắc mặt rất khó coi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không thể chịu thua được, chỉ đành kiên trì quát: “Tôi quan tâm cô là tiểu thư chó má gì, nếu cô đã đi làm gái rồi, thì ra cái giá đi.”
Lời nói khiếm nhã như vậy, Lục Huyền Lâm và Quách Sướng nghe được đều thấy khó chịu.
“Được!” Lý Tang Du khẽ gật đầu: “Không ngờ tổng giám đốc Lục lại có người bạn như vậy, tôi cũng sẽ không khách sáo.” Nói xong, chìa tay ra trước mặt A Minh.
Ý nghĩa của động tác này là đòi tiền.
A Minh không biết cô muốn làm gì, ngoan ngoãn móc bóp ra, lấy ra tất cả tiền đặt vào tay cô.
Lý Tang Du đi đến trước mặt cậu Trần, cầm xấp tiền lớn nhỏ lộn xộn trên tay hung hăng ném vào mặt anh ta: “Tôi đưa tiền anh cởi đồ!”
Bầu không khí lập tức rơi vào thế bế tắc.
Lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, trên mặt cậu Trần chợt đỏ chợt trắng, cuối cùng quyết định làm liều, sau khi cởi áo khoác, lấy ra một xấp tiền đỏ ném vào người Lý Tang Du: “Tiền của tôi nhiều hơn cô, cởi gấp đôi cho tôi.”
Mùa này chỉ mặc nhiều nhất là hai lớp quần áo, một lớp áo khoác mỏng, một lớp áo trên người. Theo lời cậu Trần, anh ta đã cởi áo khoác, Lý Tang Du phải cởi áo khoác và áo sơ mi, cuối cùng sẽ chỉ còn một cái áo lót.
Cởi theo cách này, Lý Tang Du chắc chắn sẽ thiệt thòi.
Nhưng cô lại không có tiền, biết làm sao bây giờ?
Khí thế trên người cô có thể áp đảo đối phương, nhưng lại thua về mặt tiền bạc.
“Ở đây tôi có.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT