Vừa đứng lên thì người Lục Nghiên Tịch hơi mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.

"Á!"

Lục Nghiên Tịch mở to mắt, khuôn nét mặt trở nên tái nhợt.

Ngay lúc cô nghĩ mình sẽ trao sàn nhà một cái ôm thật nồng thắm, nào ngờ chợt có một bàn tay chợt giữ cô lại.

Sau đó, cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.

Tư Bác Văn vừa bị ngã xuống đất vừa bị Lục Nghiên Tịch đè cái oạch, toàn thân vô cùng đau nhức.

"Shh..."

Nghe thấy giọng nói của Tư Bác Văn, bấy giờ Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn, hóa ra cô vừa ngã vào người anh.

Nhìn tư thế lúc này của hai người, Lục Nghiên Tịch không khỏi đỏ mặt, vội vàng lồm cồm đứng dậy.

"Xin, xin lỗi..."

"Tôi, tôi không cố ý đâu!"

Lục Nghiên Tịch càng bối rối càng dễ mắc lỗi.

Loay hoay đã một lúc nhưng vẫn không sao ngồi dậy được khiến, cô thấy xấu hổ quá đi mất.

Tư Bác Văn bị đè dưới thân, vẻ nét mặt càng lúc càng khó coi.

Nhìn cô gái nhỏ nào đó đỏ mặt, tỏ vẻ không biết mình sai ở đâu, Tư Bác Văn chỉ muốn giết cô cho bõ tức.

Rốt cuộc là người phụ nữ này không biết thật hay giả ngây thế!

"Lục Nghiên Tịch!"

Tư Bác Văn không nhịn nổi nữa, tức giận quát thẳng vào mặt Lục Nghiên Tịch.

"Cô dừng lại ngay cho tôi!"

Tư Bác Văn sợ rằng người phụ nữ này mà cứ tiếp tục như vậy nữa thì mình sẽ không kiểm soát được bản thân mất.

Bị Tư Bác Văn quát như thế, Lục Nghiên Tịch ngây ngẩn cả người.

"Hơ?"

"Sao, sao vậy?"

VẻNét mặt Lục Nghiên Tịch đầy vô tội, rõ ràng cô chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.

Dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch làm Tư Bác Văn không kìm được thầm mắng một câu, khỉ thật!

Ngay sau đó, Tư Bác Văn trở mình, Lục Nghiên Tịch bị đè dưới thân anh.

"Lục Nghiên Tịch, cô đang chơi đùa với lửa đấy."

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch bằng đôi mắt tối tăm, lạnh lùng nói.

Không chờ Lục Nghiên Tịch kịp phản ứng câu đó có nghĩa là gì thì Tư Bác Văn đã cúi xuống, đưa đôi môi lạnh lẽo lại gần cô.

Cô lắc đầu: "Đừng."

Giờ cô đã ly hôn với Tư Bác Văn rồi, mối quan hệ giữa hai người không nên vẫn như thế.

Suy nghĩ ấy làm tâm trạng Lục Nghiên Tịch vô cùng đau khổ, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.

"Đừng, mà..."

Nước mắt của Lục Nghiên Tịch rơi vào người Tư Bác Văn làm anh tỉnh táo lại ngay lập tức.

Nhận ra mình đang làm gì, Tư Bác Văn không nén nổi cơn giận, gầm lên.

Nếu là trước đây, anh mà muốn Lục Nghiên Tịch thì anh tuyệt đối sẽ không do dự.

Cho dù Lục Nghiên Tịch phản kháng.

Nhưng lúc này thấy dáng vẻ đáng thương của Lục Nghiên Tịch, anh lại có chút không đành lòng.

Phút chốc, anh rời khỏi người Lục Nghiên Tịch.

"Cút."

Tư Bác Văn không nhìn Lục Nghiên Tịch lần nào nữa, đưa lưng về phía cô.

Trông anh như đang cố ghìm lửa giận xuống vậy.

Tư Bác Văn nói xong, Lục Nghiên Tịch vẫn có vẻ chưa kịp phản ứng.

Người đàn ông này... đúng là khó hiểu.

Lúc nãy đá một phát, bây giờ lại...

Thấy Lục Nghiên Tịch vẫn ngồi trên nền đất không có phản ứng gì, Tư Bác Văn lại bồi thêm một câu.

"Lo cầm tài liệu văn kiện rồi cút ra ngoài ngay, trước khi tôi đổi ý."

Bỏ lại một câu, Tư Bác Văn xoay người đi thẳng vào phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách vọng ra.

Bấy giờ Lục Nghiên Tịch mới nhận ra câu Tư Bác Văn vừa nói là có ý gì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Tư Bác Văn đúng là đồ lưu manh!

Cô đứng dậy, cầm đồ đạc ra ngoài ngay.

...

Về phòng của mình, con tim Lục Nghiên Tịch vẫn còn loạn nhịp.

Nhớ lại những hành động của mình và Tư Bác Văn, lòng Lục Nghiên Tịch vô cùng hối hận.

Lục Nghiên Tịch ơi là Lục Nghiên Tịch, sao mày cứ không cầm lòng được thế hả!

BLiệu ai có biết ban nãy cô suýt chút nữa đã đầu hàng rồi. không.

Suy nghĩ ấy càng làm Lục Nghiên Tịch hối hận hơn.

Lục Nghiên Tịch đưa tay lên, liên tục vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

"Thôi nào, đừng nghĩ nữa!"

"Mau ngủ thôi!".

||||| Truyện đề cử: Ngôn Hoan |||||

Đến bản thân Lục Nghiên Tịch cũng không nhận ra rằng trong lòng cô lúc này, thái độ mà cô dành cho Tư Bác Văn đã lặng lẽ thay đổi.

Không còn chống cự như trước đây nữa.

...

Ở bên này, trong phòng Tư Bác Văn.

Sau khi dội nước lạnh, anh nhìn lướt qua cửa theo phản xạ, trong đầu kìm lòng không đặng lại hiện ra dáng vẻ tội nghiệp của Lục Nghiên Tịch.

Cô cứ Pphơi mình ra như thế thì sao không thôi thúc người ta đè cô xuống một cách mạnh bạo được!

"Chết tiệt!"

"Sạo lại nhớ tới người phụ nữ đó chứ!"

Trong nháy mắt, Tư Bác Văn lại chạy tọt vào phòng tắm.

Rào rào...

...

Ngày hôm sau, vì hôm nay cần thảo luận với Henry về tiến độ dự án một chút nên mọi người đều dậy rất sớm.

Mới sáng sớm Lục Nghiên Tịch đã cầm tài liệuvăn kiện chuẩn bị xong từ hôm qua tới phòng họp.

Thấy Lục Nghiên Tịch đi đã tới, ánh mắt Vu Diễm My đầy khinh thường, cô ta ngẩng cao cằm một cách kiêu ngạo, cười khẩy.

Đương nhiên Lục Nghiên Tịch cũng nhìn thấy hành động của Vu Diễm My.

Nhưng cô chẳng thèm quan tâm.

Cô tìm chỗ ngồi xuống luôn.

Bị Lục Nghiên Tịch làm lơ, Vu Diễm My ngồi ngay bên cạnh, sao có thể cam tâm chịu đựng?

"Này, Lục Nghiên Tịch."

Cô ta không nhịn nổi, lớn tiếng.

Lục Nghiên Tịch nhướng mày: "Có chuyện gì không?"

Dường như nhớ tới điều gì, Vu Diễm My thẳng thừng dò hỏi:

"Cô lên kế hoạch cho dự án xong rồi chứ?"

"Lát nữa ông Henry sẽ kiểm tra tiến độ, không làm được thì coi chừng khi đó mất hết mặt mũi đấy."

Vu Diễm My khoanh hai tay trước ngực, trông cô ta như sắp được xem trò cười của Lục Nghiên Tịch vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play