Chỉ khi ở trước mặt Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch mới để lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy được của mình.
Cô nhướng mắt nhìn Hoắc Vũ Khải trước mặt.
"Vũ Khải, kết quả như thế nào?"
Cho dù Lục Nghiên Tịch không mong muốn thì những thứ nên đến, sớm muộn cũng phải học cách đối mặt.
Vấn đề có tìm được tủy thích hợp hay không vẫn quấn quanh trong lòng Lục Nghiên Tịch, không thể gạt đi được.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, trong mắt Hoắc Vũ Khải tràn đầy lo lắng.
"Nghiên Tịch, em."
Khuôn mặt Hoắc Vũ Khải tràn đầy do dự, muốn nói gì đó với Lục Nghiên Tịch nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Khiến cho anh ta nhất thời trở nên rối rắm.
Thấy dáng vẻ này của Hoắc Vũ Khải, sao Lục Nghiên Tịch lại không hiểu cho được, cô nói thẳng.
"Vũ Khải, không cần biết kết quả ra sao, em chỉ muốn nghe sự thật."
Cho dù, kết quả là không như ý muốn.
Sau khi Lục Nghiên Tịch nói vậy, cho dù Hoắc Vũ Khải có muốn như nào thì cũng không nói thêm gì được nữa.
Anh ta thở dài, lập tức nói.
"Nghiên Tịch, chắc em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào."
"Hiện tại muốn tìm được tủy thích hợp không dễ vậy đâu, anh vẫn hy vọng em có thể cân nhắc điều trị bằng hóa trị."
"Làm vậy sẽ giúp ích cho bệnh tình của em hơn."
Nghe đến đây, trái tim Lục Nghiên Tịch không nhịn được trầm xuống.
Hết lần này đến lần khác đều như thế này, vừa có hy vọng thì ngay sau đó lại là thất vọng.
Cô lắc đầu, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
"Vũ Khải, lời em muốn nói vẫn là câu nói trước."
"Nếu như không có tủy thích hợp, vậy thì cứ mặc kệ nó."
"Em sẽ uống thuốc để tạm thời kiểm soát trước, nếu như thật sự không được nữa thì đến lúc đó lại nói sau..."
Bây giờ mà muốn cô thử liệu pháp hóa trị là chuyện chắc chắn không thể nào rồi.
Lục Nghiên Tịch không thể trơ mắt nhìn mình điều trị bằng hóa trị.
Những ngày tháng rụng sạch tóc và chỉ có thể nằm trong phòng bệnh quả thực là địa ngục đối với cô.
Thái độ của Lục Nghiên Tịch vô cùng kiên quyết, cho dù Hoắc Vũ Khải có nói thế nào thì cô vẫn giữ thái độ như cũ.
"Vũ Khải, em sẽ không dùng liệu pháp hoá trị."
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt không thể che giấu sự lo lắng ngập tràn.
Mối bận tâm trong lòng anh ta chính là Lục Nghiên Tịch.
Thế nhưng thật không may, người con gái tốt bụng trong lòng anh ta lại trở nên như thế này.
Mặc dù Hoắc Vũ Khải không nói gì, nhưng Lục Nghiên Tịch nhìn ra được vẻ buồn bã và lo lắng trong ánh mắt anh ta.
Để Hoắc Vũ Khải không cảm thấy khó chịu vậy nữa, Lục Nghiên Tịch cong khóe miệng, giả vờ thoải mái nhìn anh ta.
“Được rồi, anh xem, giờ em không điều trị bằng hoá trị chẳng phải vẫn rất tốt sao?"
"Bác sĩ nói chỉ cần kiểm soát thật tốt thì dùng thuốc vẫn có thể kiểm soát được bệnh."
"Vũ Khải, anh không tin em thì cũng thôi đi, chẳng lẽ đến bác sĩ anh cũng không tin sao?"
Lục Nghiên Tịch vừa nói vừa nhíu chặt mày, giả vờ không vui nhìn anh ta.
Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy, Hoắc Vũ Khải vội vàng giải thích.
"Không, anh không có ý đó!"
"Nếu anh đã không có ý đó, vậy thì đừng nghĩ nhiều như vậy nữa làm gì."
"Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!"
Lục Nghiên Tịch nhìn Hoắc Vũ Khải, trong mắt tràn đầy kiên quyết, nhưng dường như những lời này không chỉ là nói với Hoắc Vũ Khải, cũng là đang tự an ủi chính mình.
Hoắc Vũ Khải gật đầu: "Ừ, em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."
Có lẽ là cảm thấy chủ đề này quá nặng nề nên Lục Nghiên Tịch vội vàng đổi chủ đề khác.
"Vũ Khải, kể cho em nghe về tình hình gần đây của anh đi, bác trai bác gái thế nào rồi?"
"Đều rất tốt, khi nào em rảnh thì đến nhà anh chơi."
Phải biết rằng, Hoắc Vũ Khải và Lục Nghiên Tịch cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Lúc nhỏ, gần như hai gia đình thường xuyên chơi với nhau, chỉ tiếc là từ khi nhà họ Lục xảy ra chuyện như vậy thì cũng không còn...