"Lục Nghiên Tịch!"
"Cô ở đây làm gì?"
"Cô làm gì con tôi rồi?"
Không biết tại sao theo phản xạ Ngụy Như Mai bắt đầu lo nghĩ, cứ như thể cô ta sợ Lục Nghiên Tịch sẽ làm tổn thương Gia Bảo vậy.
Lời chất vấn của Ngụy Như Mai làm Lục Nghiên Tịch thấy nực cười.
Cô nhếch môi: "Tôi không ác như cô nghĩ đâu, Gia Bảo chỉ là một đứa bé, tôi có thể làm gì nó chứ?"
"Thế tại sao cô ở đây!"
Ngụy Như Mai cắn môi, mở to mắt, cứ trừng Lục Nghiên Tịch như thế.
"Có phải cô là hồ ly tinh không thế, ngó thấy tôi không có ở nhà họ Tư nên nhân cơ hội quay lại với Bác Văn đúng không!"
"Tôi nói cho cô biết, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, đừng có hòng!"
Đột nhiên Ngụy Như Mai cất cao giọng, giận dữ gào thét với Lục Nghiên Tịch.
Trong lòng cô ta, cho dù bây giờ bị Tư Bác Văn hiểu lầm thì rồi sẽ có ngày cô ta trở về nhà họ Tư thôi.
Chắc chắn là vậy!
"Lục Nghiên Tịch, cô đừng tưởng hồ ly tinh nhà cô sẽ giở trò gì được, tôi tuyệt đối không tha cho cô đâu."
"Chính cô đã cướp đi mọi thứ của tôi, hãm hại tôi."
Bộ dạng như mắc chứng hoang tưởng bị hại của Ngụy Như Mai khiến Lục Nghiên Tịch bật cười.
"Ngụy Như Mai, cô đúng là giỏi dát vàng lên mặt đó."
Lục Nghiên Tịch nhếch mép: "Cô không có quyền quyết định mình có được về nhà họ Tư nữa hay không."
"Lo xem lại tình cảnh của mình đi rồi hẵng quản chuyện khác."
Bị đuổi ra khỏi nhà họ Tư rồi còn dám trâng tráo thốt ra những lời đó.
Lục Nghiên Tịch thật sự khâm phục thể loại mặt dày như Ngụy Như Mai, sao một người có thể vô liêm sỉ đến nhường này nhỉ?
Ngụy Như Mai nắm chặt tay, mặc kệ những lời chế giễu của Lục Nghiên Tịch.
Cô ta nhìn dáo dác, hỏi.
"Gia Bảo đâu, thằng bé đâu rồi?"
Mục đích hôm nay cô ta tới đây là để gặp Gia Bảo, không có thời gian nói chuyện với Lục Nghiên Tịch đâu.
Ngụy Như Mai cô ta không bao giờ rỗi hơi đến thế.
"Gia Bảo vừa ngủ, tôi mới kể chuyện cho thằng bé đây."
Lục Nghiên Tịch nhướng mày, nhìn Ngụy Như Mai với vẻ đắc ý.
Phải biết những gì trước đây người phụ nữ này gây ra cho cô còn quá đáng hơn nữa.
Giờ cô còn chẳng làm gì cả, chỉ nói vài câu khích tướng cô ta chút thôi.
Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời thì Ngụy Như Mai lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cô ta cắn răng, nhìn Lục Nghiên Tịch trước mắt với vẻ tức giận.
Nếu không có cánh cổng sắt chắn giữa cô ta và Lục Nghiên Tịch thì có lẽ Ngụy Như Mai đã bổ nhào vào Lục Nghiên Tịch rồi.
Lúc này cô ta chỉ ước có thể xé xác Lục Nghiên Tịch ra làm trăm mảnh.
"Tại, tại sao cô kể chuyện cho Gia Bảo!"
Nếu cô ta nhớ không nhầm thì thằng bé Gia Bảo rất khó thân với ai.
Làm gì có chuyện thằng bé cho người phụ nữ này đến gần dễ dàng như thế.
"Có phải cô đã làm gì Gia Bảo không?"
"Sao Gia Bảo lại chấp nhận cô chứ!"
Lục Nghiên Tịch khẽ cười: "Lẽ nào cô không biết tôi đang là người chăm sóc Gia Bảo sao?"
"Tôi và Gia Bảo thân thiết với nhau lắm, tạm thời không cần cô lo lắng đâu."
Những lời Lục Nghiên Tịch vừa nói đã hoàn toàn khơi dậy nỗi bất bình trong lòng Ngụy Như Mai.
Cô ta cắn môi dưới, siết chặt tay.
"Lục Nghiên Tịch, cô lặp lại lần nữa xem!"
"Cô mới nói cái gì đấy?"
"Gia Bảo cần cô chăm sóc nó khi nào, tôi mới là mẹ của nó!"
Nỗi lo sợ khủng khiếp nhấn chìm tâm trí Ngụy Như Mai.
Cô ta không chút nghi ngờ, nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn thì e rằng Gia Bảo sẽ trở thành con của Lục Nghiên Tịch mất.
"Gia Bảo thân thiết với tôi lắm đó."
Lục Nghiên Tịch mỉm cười nhìn Ngụy Như Mai trước mặt.
Cô biết rằng với một người mẹ, điều không thể tha thứ nhất là con của mình dựa vào vòng tay của một người phụ nữ khác.
Chưa kể người phụ nữ đó còn là Lục Nghiên Tịch cô.
Thật ra ban đầu Lục Nghiên Tịch không tiếp cận Gia Bảo với chủ đích đó, cô thật lòng thích Gia Bảo.
Nhưng không hiểu sao chọc Ngụy Như Mai đến mức này làm tâm trạng cô hả hê quá.
"Thôi, không nói chuyện với cô nữa, tôi bận lắm, không biết Gia Bảo dậy chưa nhỉ."
Bỏ lại một câu, Lục Nghiên Tịch xoay người bỏ đi, mặc kệ Ngụy Như Mai đằng sau.
Nhìn theo bóng lưng Lục Nghiên Tịch, Ngụy Như Mai bất giác nắm chặt tay.
"Chờ đấy, Lục Nghiên Tịch."
"Tôi quyết không ngồi yên nhìn cô hủy hoại những thứ thuộc về tôi đâu!"
Mắt Ngụy Như Mai long sòng sọc, sự hận thù hiện rõ trong mắt.
...
Bên này, sau khi về phòng của mình, trong đầu Ngụy Như Mai toàn là suy nghĩ nên đối phó thế nào.
Cô ta nhất quyết không trơ mắt nhìn Tư Bác Văn quay lại với Lục Nghiên Tịch, còn cướp con của cô ta Gia Bảo đi nữa.
Cô ta không cho phép chuyện này xảy ra.
Nhưng phải làm sao mới được đây.
Đang lúc Ngụy Như Mai đắn đo suy nghĩ thì lại nhận được tin nhắn từ kẻ lạ mặt.
"Tôi có thể giúp cô."
"Lẽ nào cô chấp nhận thành quả mình khó khăn lắm mới có được bị người ta khắc tên lên dễ dàng vậy ư?"
Không thể phủ nhận Ngụy Như Mai đã dao động sau khi đọc hai dòng tin nhắn đó.
Hiện giờ cô ta chẳng có cách nào hay thế lực gì để trả thù Lục Nghiên Tịch cả.
Nếu không ai chịu giúp cô ta thì kế hoạch này không bao giờ tiến hành được.
Phải biết Lục Nghiên Tịch đang ở bên Tư Bác Văn.
Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai ma xui quỷ khiến gọi vào dãy số vừa nhắn tin cho mình.
Tút tút tút...
Lần này có tín hiệu.
Nghe thấy âm báo trong điện thoại, không hiểu sao Ngụy Như Mai thấy hồi hộp, có hơi căng thẳng.
Cô ta nắm chặt bàn tay, nuốt nước miếng một cái.
Phút chốc, một giọng nam khàn khàn truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Alo."
"Sao rồi, nghĩ kĩ rồi chứ?"
Ngụy Như Mai không ngờ người đàn ông vừa bắt máy đã đi vào vấn đề.
Nghe vậy, Ngụy Như Mai bất giác hoảng loạn.
Cô ta đưa tay nắm chặt tay kia lại: "Anh..."
"Anh là ai? Sao anh biết số điện thoại của tôi?"
Người đàn ông này biết số điện thoại của cô ta, lại còn gọi thẳng đến đây, chuyện này quá khả nghi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cất giọng trầm khàn, bật cười.
"Chuyện này không mượn cô quan tâm, cô chỉ cần biết tôi sẽ giúp cô thôi."
"Muốn hợp tác không thì nói một câu đi."
Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề như không muốn phí thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT