Nhìn bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi. Tư Bác Văn không khỏi cong khóe môi lên.
“Trò chơi vô vị à?”
Vậy thì anh càng muốn tìm Lục Nghiên Tịch đấy.
…
Bên này, sau khi Lục Nghiên Tịch trở lại phòng làm việc, cả khuôn mặt của cô đỏ bừng hết cả lên.
Vừa nãy tâm trạng kích động, một lúc lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
Cái tên Tư Bác Văn kia, thật đáng ghét.
Lúc trước, cô càng bám lấy thì người đàn ông này càng không thèm để ý đến cô.
Kết quả bây giờ cô đã chọn buông tay người đàn ông này thì trái lại Tư Bác Văn lại càng bám chặt lấy cô.
Lục Nghiên Tịch cong khóe môi, tự mỉa mai chính bản thân mình.
Quả nhiên, con gái chủ động thì mất giá quá.
Sau khi Lục Nghiên Tịch tan làm thì đã gần sáu giờ rồi.
Mới vừa đến cửa công ty, có hình bóng của một người đàn ông lọt vào mắt cô.
Lục Nghiên Tịch ngước mắt nhìn: “Hoắc Vũ Khải, sao anh lại đến đây?”
Người trước mặt có đôi mắt trong trẻo như nước, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, không phải Hoắc Vũ Khải thì là ai.
Khóe môi Hoắc Vũ Khải cong lên, lộ ra một vòng cung tuyệt đẹp.
“Nghiên Tịch, anh có việc tìm em.”. Bạ𝗇 đa𝗇g đọc t𝗋u𝘺ệ𝗇 tại { 𝗧𝗋Uⅿ𝗧𝗋u𝘺 ệ𝗇.VN }
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, trong mắt Hoắc Vũ Khải tràn đầy lo lắng.
Trong khoảng thời gian này sắc mặt Lục Nghiên Tịch càng ngày càng thấy nhợt nhạt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch có hơi không bình thường.
“Nghiên Tịch, sao sắc mặt em tệ thế này.”
“Gần đây công việc bận quá sao!”
Hoắc Vũ Khải không nhịn được, theo bản năng quan tâm Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, cô kéo nhẹ khóe miệng gượng gạo nói: “Em không sao.”
“Chỉ là gần đây công việc có hơi bận, áp lực cũng lớn hơn chút mà thôi.”
Sao cô có thể không biết gần đây cơ thể mình thay đổi chứ, nhưng cô vẫn nhớ rằng mình còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Điều duy nhất mà cô có thể làm cũng chỉ là tiếp tục cắn răng kiên trì thôi.
Tuy nghe Lục Nghiên Tịch giải thích rồi, nhưng sâu trong mắt của Hoắc Vũ Khải vẫn là sự lo lắng không thể che giấu được.
Anh ta vươn tay, xoa đầu Lục Nghiên Tịch.
“Không sao là được rồi.”
“Còn về công việc, có thể làm thì làm, không thể làm, thôi quên đi, dù sao cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghe Hoắc Vũ Khải lải nhải bên tai mình, Lục Nghiên Tịch không nhịn được bật cười.
Cảm giác này thật giống như khi cô còn bé.
Lúc ấy, Hoắc Vũ Khải cũng đối xử với cô tốt như thế này, mà cô thì chưa hiểu cái gì cả, chỉ là một đứa trẻ đơn thuần, tốt bụng.
“Yên tâm đi, em biết rồi!”
“Hoắc Vũ Khải, nếu anh cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn sẽ không có bạn gái đâu.”
“Con gái sẽ không thích con trai nói nhiều như thế đâu.”
Lục Nghiên Tịch cong khóe miệng, có hơi ghét mấy lời vừa lọt vào tai mình.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói như thế, Hoắc Vũ Khải không nhịn được cười.
“Thật ư?”
“Thế em có thích không?”
Điều anh ta để ý chỉ có cái nhìn của Lục Nghiên Tịch với mình, từ đầu đến cuối đều là như thế.
Những người khác không liên quan gì đến anh ta cả.
Hoắc Vũ Khải bất ngờ nói một câu như thế, làm Lục Nghiên Tịch không biết mình nên nói gì mới được.
Cô ngạc nhiên: “Em…”
Nhìn thấy tình cảm trong mắt Hoắc Vũ Khải, bỗng dưng Lục Nghiên Tịch không biết nên mở miệng nói thế nào, vẻ mặt cũng cứng đờ ra.
Nhìn thấy vẻ xấu hổ của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải cố gắng nén sự chua xót trong mắt mình, tiếp tục nói, giống như anh ta đang hạ cho mình một bậc thang để bước xuống.
“Nghiên Tịch, không phải em là em gái anh hay sao?”
“Em nói xem, là em gái, vậy em có thích anh trai mình không.”
Lấy tư cách một người anh trai để nói, ai lại không thích anh trai mình được chứ?
Nhưng Lục Nghiên Tịch biết, ý của Hoắc Vũ Khải không phải như thế này…
Cô cong khóe môi, trong mắt đầy vẻ khó xử.
“Hoắc Vũ Khải…”
Không đợi Lục Nghiên Tịch nói xong, giọng của Hoắc Vũ Khải đã tiếp tục vang lên.
“Nghiên Tịch, em chỉ cần biết, cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn sẽ luôn bên em là được rồi.”
“Dù sao thì em cũng đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Hoắc Vũ Khải không hy vọng việc anh ta đối xử tốt với cô, cuối cùng lại trở thành một loại gánh nặng với cô.
Anh ta không mong, cũng không muốn xảy ra chuyện như thế.
Lục Nghiên Tịch ngồi bên cạnh, không thể không gật đầu.
“Được.”
Lúc này, điều duy nhất hai người có thể làm là không phá vỡ sự ngại ngùng giữa hai người.
Bỗng Hoắc Vũ Khải như nhớ đến cái gì đó, nói với Lục Nghiên Tịch.
“Nghiên Tịch, anh đã điều tra về chuyện tủy sống giúp em rồi, nhưng vẫn không có nhiều kết quả lắm.”
“Chuyện lần trước anh nói với em, em có nói cho bạn em biết chưa?”
Trước đó Hoắc Vũ Khải đã từng nói với cô rồi.
Bây giờ tốt nhất nên bắt đầu hóa trị ngay, như thế cho dù đến lúc đó không tìm được tủy sống thì cũng có thể tăng tỉ lệ chữa trị.
Lúc ấy Lục Nghiên Tịch cũng đã đồng ý, nói mình sẽ suy nghĩ nhưng bây giờ thời gian dần trôi qua, cô quên sạch chuyện này mất rồi.
Những lời Mộ Bảo Vinh nói với cô giống hệt như thế này, Lục Nghiên Tịch biết bây giờ cơ thể của mình thật sự không ổn.
“Hoắc Vũ Khải, trừ việc hóa trị ra, thật sự không còn cách nào nữa sao?”
Lục Nghiên Tịch ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt đều là sự cầu xin.
Nếu có thể không cần hóa trị thì tốt rồi.
Cô thật sự không muốn nhìn thấy bản thân mình với dáng vẻ thảm hại như thế.
Lục Nghiên Tịch cũng không muốn để Lý Tang Du nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, đến lúc ấy bà sẽ đau lòng vì cô.
Vừa dứt lời, Hoắc Vũ Khải từ chối thẳng.
Vẻ mặt anh vô cùng kiên quyết nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt còn rất nghiêm túc.
“Nghiên Tịch chuyện này không phải là chuyện nhỏ, tuyệt đối không thể làm qua loa như thế được.”
“Nếu bây giờ bỏ lỡ mất thời gian điều trị tốt nhất, đến lúc đó chắc chắn bệnh tình sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.”
“Nghiên Tịch, cuối cùng người bạn này của em là ai thế, nếu em không khuyên được thì để anh đến khuyên người ta giùm em.”
Hoắc Vũ Khải nói thẳng với Lục Nghiên Tịch.
Trong mắt anh ta đầy sự lo lắng, còn rất nghiêm túc nữa.
Anh ta thực sự lo về người bạn mà Lục Nghiên Tịch nói đến này, anh ta cũng thực sự hy vọng cô ấy sẽ khỏe mạnh.
Nhưng dựa theo tính cách của Lục Nghiên Tịch, sao cô có thể nói ra được chứ.
Cô lắc đầu: “Vũ Khải, chuyện này anh đừng ép em.”
“Nếu thật sự không tìm thấy tủy sống thì thôi đi, bây giờ bạn em tạm thời không muốn xuất hiện.”
Nếu không tìm thấy tủy sống, như thế chứng minh rằng mạng của Lục Nghiên Tịch cô cũng chỉ có thể đến đây thôi.
Chỉ cần sau này, sức khỏe Lý Tang Du sẽ càng ngày càng tốt hơn, có thể tìm được một người chăm sóc tốt cho mẹ, thế thì Lục Nghiên Tịch sẽ không lo lắng gì nữa.
Lục Nghiên Tịch cúi đầu, trong mắt đầy vẻ mất mác và ủ rũ không thể nào che giấu được.
Cảm giác của người bị tuyên án tử hình này, thật sự rất khó chịu.
Khiến người ta cảm thấy khó chịu không phải là lúc tử hình, mà là thời gian chờ đợi tử hình này.
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải đứng bên cạnh, không thể không có suy nghĩ.
“Nghiên Tịch, thật ra người bạn mà em nói là người mà anh quen sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT