Thợ săn ảnh ngồi đó chờ đợi rất lâu, cũng không thấy Ngụy Như Mai quay lại, trong lòng hơi lo lắng, nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ đành đợi ở đây, chờ kim chủ trở lại.
Dù sao khoản tiền này còn nhiều hơn một tháng lương của anh ta.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao anh ta không dám xung đột chính diện với Ngụy Như Mai mà chỉ có thể bị động chịu nhục.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức hai tách cà phê trên bàn đều nguội lạnh, Ngụy Như Mai mới ung dung đi tới, vẫn là lớp trang điểm tinh tế không khuyết điểm như cũ, cùng sắc mặt lạnh nhạt, khiến người ta như nhìn thấy sếp lớn của mình.
Thợ săn ảnh ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Như Mai, giọng điệu nửa đùa nửa thật hơi phàn nàn cười bảo: “Cô Ngụy à, người không biết còn tưởng cô vì chút tiền này mà muốn bỏ chạy đấy!”
Ngụy Như Mai nghe xong, mỉm cười khinh thường, lấy một xấp tiền từ trong ví ra đập xuống trước mặt thợ săn ảnh, bưng tách cà phê một cách tao nhã, uống một ngụm, khẽ khàng đặt xuống: “Cô chủ tôi đây hợp tác với anh lâu như vậy, nếu anh nói mấy câu đó ra ngoài để phá hoại danh tiếng của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
Thợ săn ảnh lấy tiền ngay lập tức, vừa đếm vừa nịnh nọt nói: “Sao lại thế được, cô Ngụy à, cô là kim chủ của tôi mà, tôi phá hoại ai cũng sẽ không phá hoại cô đâu, có đúng không.”
Ngụy Như Mai bắt chéo chân một cách duyên dáng, khuỷu tay chống lên đùi, lòng bàn tay chống cằm, mắt đẹp chuyển động nhìn về nơi xa, cầm tách cà phê khẽ nhấp một ngụm, giọng nói mềm nhẹ chậm rãi truyền đến: “Tôi nói cho anh biết, phải đếm tiền cho rõ ràng, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta không quen biết nhau, hiểu chưa?”
Thợ săn ảnh nhanh nhẹn đếm xong, cất tiền vào trong túi xách của mình, đè xuống với vẻ hài lòng, hiểu ý nói: “Chuyện này cô cứ yên tâm, quy tắc trong ngành của chúng tôi, tôi hiểu rõ, sẽ không có bất cứ vấn đề gì sót lại sau đó đâu, cô cứ yên tâm!”
Ngụy Vân Khê gật đầu thản nhiên, sau đó cầm tách cà phê trên bàn tiếp tục thưởng thức.
Còn thợ săn ảnh lại đứng lên, nói một câu, sau khi tạm biệt, anh ta ra khỏi tiệm cà phê.
Sau khi ra khỏi cửa, quan sát xung quanh một lượt, đè mũ lưỡi trai đen mình đang đội xuống, nhanh chóng biến mất trong nhóm người.
Ngụy Như Mai nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính cực lớn, mãi cho đến lúc chập tối, cô ta mới thanh toán chuẩn bị rời đi.
Khoảnh khắc đeo kính râm vào, trong ánh mắt hẹp dài lóe lên vẻ hung ác, ngay sau đó đã bị sự đắc ý thay thế.
Ngụy Như Mai ngồi vào trong xe, kính râm to che khuất nửa gương mặt, ngón tay mảnh khảnh siết chặt vô lăng như muốn nghiền nát nó, nhớ đến nội dung tấm ảnh, Ngụy Như Mai vẫn không thể kiềm chế sự ghen tỵ của mình. Suy nghĩ trong lòng đầy ác độc, Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch, hay cho Lục Nghiên Tịch, tôi đã quá xem thường cô, Ngụy Như Mai tôi xin thề, nhất định sẽ khiến cô hối hận vì đã yêu đương với Tư Bác Văn.
Buổi tối, Tư Bác Văn trở về chỗ ở, phát hiện Ngụy Như Mai đang thất thần ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng lắc ly rượu vang đỏ trong tay.
Tư Bác Văn nhìn thoáng qua cũng không nói gì, nới lỏng cà vạt được thắt chặt, bước đến tủ lạnh, lấy một chai nước, uống một ngụm trước, sau đó thong thả đi đến cạnh sô pha, ngồi xuống, bấy giờ, anh mới lên tiếng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Lúc này Ngụy Như Mai lắc ly rượu, nhìn rượu vang dưới ánh đèn chập chờn lóe lên sắc đỏ máu khiến người ta kích động, trong lòng cũng kích động theo: “Sao thế, ở đây chờ anh trò chuyện cũng không được à?” Nói xong, cô ta đưa ly rượu cho Tư Bác Văn, giữa mày mắt tràn ngập nét quyến rũ.
Lúc này Tư Bác Văn chỉ mặc sơ mi trắng, nút áo đầu tiên của sơ mi được cởi ra, cà vạt cũng bị kéo lệch, lộ ra xương quai xanh sâu hoắm, cả người có vẻ tùy ý lười biếng.
Tư Bác Văn nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lắc một lúc rồi đặt lên bàn, hoàn toàn không định uống, mà cầm bình nước lên, uống thêm một ngụm nữa, lên tiếng với vẻ không vui: “Nếu không có chuyện gì khác, về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay muộn quá rồi.”
Ngụy Như Mai bật cười, uống cạn ly rượu, sau đó lại rót thêm một ly, đưa đến gần Tư Bác Văn, cố ý kéo áo khoác của mình: “Tổng giám đốc Tư bận thật đấy, vậy mà cũng chẳng có thời gian rảnh để uống một ly rượu nữa.”
Tư Bác Văn xoa mi tâm của mình với vẻ mệt mỏi, nhìn thoáng qua cô ta, cầm ly rượu lên, uống cạn, sau đó đặt ly rượu rỗng xuống, xoay người nhìn Ngụy Như Mai, ánh mắt đen nhánh tràn ngập vẻ lạnh nhạt, môi mỏng khẽ hé mở, lời thốt ra bắt đầu khiến ta say mê: “Thế nào, không định trở về à?”
Ngụy Như Mai vờ như không nhìn ra, say đắm trong ảo tưởng tự cho là đúng, lại rót cho anh thêm một ly, sau đó cầm ly rượu của mình, dịu dàng nói: “Chúng ta còn chưa trò chuyện, cũng chưa cạn ly, đương nhiên không về.”
Tư Bác Văn cầm ly rượu lên với vẻ bất đắc dĩ, nhìn rượu vang được soi chiếu dưới ánh đèn trắng ấm áp, trông cực kỳ say lòng người, vẻ cảnh cáo hiện rõ trong ánh mắt.
Ngụy Như Mai vẫn tự mình cầm ly rượu như cũ, lắc lư vài cái, dáng vẻ như say lại như tỉnh táo, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của Tư Bác Văn như một đứa bé, khẽ khàng lại không mất đi vẻ tao nhã thốt lên một câu: “Cạn ly!”
Tư Bác Văn lắc ly rượu, nhìn thoáng qua Ngụy Như Mai, sau khi khẽ nhấp một ngụm, lại lần nữa uống cạn, sau đó úp ngược ly rượu lên bàn, đứng dậy, cầm chai nước đi về phía phòng ngủ trên lầu hai, giọng nói lạnh lùng cứng ngắc truyền xuống từ lầu hai: “Đã muộn rồi, em về sớm đi!”
Ngụy Như Mai nhìn Tư Bác Văn lên lầu, trong ánh mắt quyến rũ tràn ngập vẻ đắc ý nhất định phải có cho bằng được, những gì mà Ngụy Như Mai muốn, trước nay chưa bao giờ không lấy được, Lục Nghiên Tịch, cô vĩnh viễn không giành được thứ chẳng thuộc về cô.
Tư Bắc Văn nằm lên giường ngay lập tức, mệt mỏi nhắm mắt lại, ánh đèn mờ nhạt đổ xuống một vùng bóng râm, anh định nghỉ ngơi một lúc, cuộc họp hôm nay nhiều như lông trâu, nhất là phải họp với một nhóm người cổ hủ lại càng mệt mỏi hơn, anh của lúc này, chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn.
Không lâu sau, Ngụy Như Mai lặng lẽ bước lên lầu, nhìn Tư Bác Văn nằm trên giường, cho rằng sau khi Tư Bác Văn uống rượu do cô ta cố ý pha chế, đã say khướt, mỉm cười đắc ý, trong lòng vừa hưng phấn lại buồn bã.
Hưng phấn là vì sau tối nay, Tư Bác Văn sẽ là của cô ta.
Buồn là vì, vậy mà cô ta phải dựa vào thủ đoạn như thế để lấy được tình yêu của Tư Bác Văn.
Có điều, cô ta tin ngày tháng còn dài, sau này Tư Bác Văn, vẫn là của cô ta.
Chân trần bước qua tấm thảm mềm mại, mỗi một bước, đều giữ vẻ duyên dáng như một thục nữ, sau đó cẩn thận trèo lên giường, nằm lên người Tư Bác Văn, ôm anh với vẻ quyến luyến, cảm nhận nhịp tim của anh, cùng hương vị trộn lẫn giữa thuốc lá và rượu vang trên người anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT