"Tư Bác Văn..."
Lục Nghiên Tịch nhíu mày lẩm bẩm.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Tư Bác Văn đưa lưng với ánh sáng, mặc bộ vest đen, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc nhìn quanh một vòng, khí chất lạnh lùng và bộ vest đen làm nổi bật cho nhau, toát lên một vẻ nam tính cự tuyệt người khác, lạnh lùng vô cùng.
"Tổng... tổng giám đốc!"
Đám người Chu Kha Nguyệt đứng một bên, ở cửa nhìn Tư Bác Văn, vẻ mặt kinh ngạc.
Đám đồng nghiệp mới tới cũng bất ngờ thấy rõ. Bình thường hay nghe người ta kể tổng giám đốc tuyệt vời ra sao, xuất sắc thế nào nhưng chưa thấy mặt bao giờ. Hôm nay được diện kiến, quả là kiệt xuất mà.
"Ôi, tổng giám đốc đẹp trai quá!"
"Tôi đã nói tổng giám đốc đẹp trai lắm rồi mà, cô còn không tin..."
Vài nữ đồng nghiệp mới tới tụm năm tụm ba lại một chỗ, mắt sáng rực nhìn Tư Bác Văn ở cửa đắm đuối, trông họ cực kỳ hứng khởi.
Anh không quan tâm đến người xung quanh, tiến thẳng về nơi Lục Nghiên Tịch đang đứng với đôi mắt u ám, môi mím chặt.
Đám đông biết ý tránh đường cho Tư Bác Văn, nhìn anh lại gần Lục Nghiên Tịch.
Chu Kha Nguyệt hơi khó hiểu, cô ta đi theo Tư Bác Văn đã nhiều năm nhưng chưa từng thấy vẻ mặt đó lần nào.
Mặt lạnh như tiền, dán chặt mắt vào người trước mặt, dáng vẻ này rất giống ghen.
"Lục Nghiên Tịch, cô lại đây cho tôi."
Giọng nói lạnh như băng vang lên trong đại sảnh tức thì khiến xung quanh im bặt, không ai dám thở mạnh.
Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn Tư Bác Văn đang tiến về phía mình với vẻ khó chịu, cười khẩy: "Ô kìa, tổng giám đốc Tư đây mà?"
Thấy người phụ nữ trước mắt tỏ ra khinh thường, lại nghĩ tới cảnh cô được mọi người vây quanh, cơn giận dữ bỗng dâng lên trong lòng Tư Bác Văn.
"Tôi kêu cô qua đây, không nghe sao hả Lục Nghiên Tịch!" Anh thấy Lục Nghiên Tịch vẫn đứng yên không nhúc nhích thì càng nổi nóng, lớn tiếng quát.
Tiếng quát kinh hoàng giữa đại sảnh tĩnh lặng nghe rất đáng sợ, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên xung quanh.
"Sao tổng giám đốc hung dữ với Lục Nghiên Tịch thế nhỉ?"
"Chắc là ghét rồi, nhìn dáng vẻ dụ dỗ của Lục Nghiên Tịch xem, còn đứng yên đó nữa chứ, làm giá à."
"Tôi cũng thấy thế."
"..."
Nghe thấy những lời đàm tiếu kia, Lục Nghiên Tịch nở nụ cười khinh bỉ, đồng thời cũng hơi bực mình. Cô đã cố gắng không trêu vào anh ta rồi, tại sao anh cứ kiếm chuyện với cô, còn đối xử với cô thế này ngay trước mặt bao người? Anh tưởng cô vẫn là Lục Nghiên Tịch trước đây chắc!
"Tư Bác Văn, anh bị điên à!"
Im lặng một lúc lâu, Lục Nghiên Tịch mới lạnh lùng nhìn Tư Bác Văn, thốt ra một câu.
"Lục Nghiên Tịch, có giỏi cô lặp lại xem."
Tư Bác Văn nhăn mặt, vô cùng tức tối.
"Tổng giám đốc, Lục Nghiên Tịch đang lăng mạ anh đó, tôi nghĩ anh nên sa thải cô ta đi. Loại phụ nữ này mà ở lại công ty chỉ toàn gây họa thôi."
Không biết ai trong đám đông nói câu đó. Tựa như hòn đá ném vào mặt sông làm dấy lên những gợn sóng, càng lúc càng có nhiều người hùa theo.
Lục Nghiên Tịch nhìn Mễ Lộ lẩn trong đám đông, nhếch mép.
Quả nhiên lòng ghen tỵ của phụ nữ là đáng sợ nhất.
Tiếng hùa theo ngày một lớn, Chu Kha Nguyệt không chịu nổi nữa. Cô ấy biết Lục Nghiên Tịch không phải người như thế, chắc chắn phải có nguyên nhân gì mới nói vậy.
Cô ấy đang định lên tiếng thì Tư Bác Văn đã mở miệng.
"Câm miệng hết cho tôi!"
Tư Bác Văn cau mày nhìn những người nhốn nháo cách đó không xa. Anh vốn không muốn khiến Lục Nghiên Tịch tức giận nhưng có vẻ bây giờ cô đang giận thật rồi.
"Lục Nghiên Tịch, đi với tôi."
Nói xong, Tư Bác Văn sải bước tiến lên, tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lục Nghiên Tịch kéo cô ra ngoài.
"Tư Bác Văn, thả tôi ra, tôi bảo thả ra! Có nghe không! Tư Bác Văn!"
Anh nắm quá chặt làm Lục Nghiên Tịch bị đau, cô vùng vẫy dữ dội, muốn dứt ra khỏi tay Tư Bác Văn.
Bị anh ta kéo ra suốt quãng đường dài, tới phía ngoài đại sảnh mới dừng, Lục Nghiên Tịch mắt đỏ hoe trừng Tư Bác Văn, giật mạnh tay lại.
Thấy một vòng hồng hồng trên cổ tay, Lục Nghiên Tịch càng tức tối hơn: "Tư Bác Văn, rốt cuộc anh muốn gì?".
Truyện Khoa HuyễnAnh nhìn cổ tay bị mình nắm chặt đến nỗi để lại vết hằn của Lục Nghiên Tịch, lòng vô cùng đau xót, nhưng rồi nhanh chóng đanh mặt lại: "Tôi muốn gì? Tôi muốn xem vợ cũ Lục Nghiên Tịch của tôi được đàn ông săn đón thế nào đấy."
Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe: "À, chuyện đó không cần anh lo. Bây giờ vợ cũ của anh sống tốt lắm!"
Tư Bác Văn hừ lạnh: "Được lắm Lục Nghiên Tịch, nay biết nói móc lại luôn à."
Lục Nghiên Tịch không muốn để ý tới anh nữa, không nói gì, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt căm ghét rồi lùi lại mấy bước.
Nhìn người đang bước lùi, Tư Bác Văn có chút bất mãn: "Ha, Lục Nghiên Tịnh cô dùng quen chiêu lạt mềm buộc chặt thế!"
Bị Tư Bác Văn nói thế, mặt Lục Nghiên Tịch thực không dám tin. Hóa ra việc cô thể hiện mình không còn yêu anh, chán ghét anh từ trong mắt, với anh ta lại thành lạt mềm buộc chặt ư?!
"Từ khi nào tổng giám đốc tự luyến thế?"
"Lục Nghiên Tịch, tôi nói rồi, cho dù cô bị Tư Bác Văn này vứt bỏ thì tôi cũng không cho phép người khác nhặt cô đi đâu. Đã là đôi giày rách thì tự biết thân biết phận đi!" Tư Bác Văn nhìn người đối diện với vẻ giễu cợt, nói tiếp: "Thứ Tư Bác Văn này đã vứt không phải ai muốn nhặt là được, thế cho khỏi bị người ta làm xấu thanh danh của tôi."
Lời lẽ của anh càng lúc càng khiến Lục Nghiên Tịch giận dữ.
Năm đó, chính Tư Bác Văn là kẻ đã hại cô thành người bất nhân bất nghĩa, chính tay anh đã giết chết Lục Nghiên Tịch xem anh như tất cả, dám vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình vì anh!
Lục Nghiên Tịch của lúc này không còn là Lục Nghiên Tịch trước kia nữa. Trước kia Lục Nghiên Tịch yêu anh bao nhiêu, bây giờ cô chán ghét anh bấy nhiêu. Tất cả những gì cô phải gánh chịu đều do một tay anh gây ra.
"Tư Bác Văn! Làm ơn đừng lôi chuyện quá khứ ra làm tôi ghê tởm nữa!"
Cuối cùng Lục Nghiên Tịch không nhịn nổi nữa, những lời trào phúng của Tư Bác Văn khiến cô nhớ lại chuyện trước đây.
Tư Bác Văn nhìn người phụ nữ, thấy sự căm ghét và thù hận rõ mồn một trong mắt cô. Dáng vẻ ấy giống y đúc cách Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch lúc trước.
"Sao, chuyện chính cô làm mà cô cũng thấy ghê tởm à?"
"Đúng. Tôi ghê tởm Lục Nghiên Tịch trước kia! Phiền anh tránh ra cho, tôi còn có việc." Lục Nghiên Tịch đẩy cái người đang cản trở mình ra, nói với vẻ khó chịu.
"Muốn đi đâu? Cô dám đi thì ngày mai tôi sẽ cho Lục Thị lên báo..." Tư Bác Văn cầm một lọn tóc của Lục Nghiên Tịch lên nghịch, ý cười hả hê hiện lên trong mắt.
Lục Nghiên Tịch chỉ vào anh, mở to mắt: "Tư Bác Văn, anh!"
"Ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng hòng đi đâu cả!" Tư Bác Văn đè tay cô xuống, tươi cười nhìn cô.
Lục Nghiên Tịch hất tay anh ra, nở nụ cười cay đắng: "Tư Bác Văn, anh đúng là không thay đổi chút nào."