Dáng vẻ cứ như lời cô ta nói hoàn toàn chính xác, mọi chuyện đã bị cô ta đoán đúng hết.
Thấy cảnh này, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Bây giờ xem ra cô không cần đoán cũng biết ai làm chuyện này rồi.
Cả công ty, chỉ có một mình cô ta ghét Lục Nghiên Tịch nhất thôi.
Không còn gì nghi ngờ nữa, cô ta không làm chuyện này thì còn ai vào đây?
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch đột nhiên đứng phắt dậy. Cô vốn cao hơn Mễ Lộ nửa cái đầu, bây giờ lại càng có cảm giác nhìn từ trên cao xuống.
“Cô… cô muốn làm gì?”
Không biết tại sao, cảm nhận được áp bách trên người Lục Nghiên Tịch, không hiểu sao trong lòng Mễ Lộ lại chợt thấy hoảng hốt.
Cô ta nuốt khan một cái, chuẩn bị kéo dài khoảng cách với Lục Nghiên Tịch.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại áp sát vào người cô ta.
“Cô trốn cái gì?”
Lục Nghiên Tịch híp mắt, trong lời nói mang theo chút nguy hiểm khiến người khác không hiểu nổi.
“Mễ Lộ, rốt cuộc cô ghét tôi tới mức nào thế?”
Rốt cuộc người phụ nữ này không muốn nhìn thấy cô tới mức nào mới có thể làm vậy với cô chứ.
Từ lúc mới vào công ty tới giờ, cô chưa từng xảy ra tranh chấp không vui gì với Mễ Lộ mà.
Vậy mà người phụ nữ này cứ được đằng chân lên đằng đầu hết lần này đến lần khác, khiêu chiến giới hạn của cô.
Mễ Lộ sững sờ, lắc đầu nguầy nguậy.
“Cô… cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu cô nói gì hết.”
Không biết tại sao, Mễ Lộ luôn cảm thấy quái lạ trong lòng, giống như sắp xảy ra chuyện xấu gì vậy.
Chẳng lẽ chuyện kia đã bị Lục Nghiên Tịch phát hiện rồi sao.
Nghĩ vậy, sắc mặt Mễ Lộ lập tức trắng bệch.
Nhìn dáng vẻ này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch hài lòng nhếch khóe môi.
Xem ra, quả nhiên cô không hề đoán sai.
“Cô, tại sao phải đổi nội dung tài liệu của tôi?”
Lục Nghiên Tịch nói không hề do dự, lập tức khẳng định chuyện này là do Mễ Lộ làm.
Nghe vậy, biểu cảm của Mễ Lộ chợt thay đổi.
“Cô… cô nói bậy gì thế?”
“Nội dung tài liệu gì? Sao tôi không biết?”
“Lúc trước cô tự giao cái đó cho chị Nguyệt mà, liên quan gì tới tôi?”
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch lập tức bật cười ra tiếng.
“Tôi vẫn chưa nói là tài liệu gì mà, không phải cô nói không biết sao?”
“Giờ cô lại nói ở chỗ chị Nguyệt?”
Nói xong, ánh mắt sắc bén của Lục Nghiên Tịch híp lại, trông hơi đáng sợ.
“Mễ Lộ, nói! Cô làm lúc nào?”
Bị Lục Nghiên Tịch dọa như vậy, Mễ Lộ càng căng thẳng hơn.
Cô ta vội vàng lắc đầu: “Cô đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu!”
“Tài liệu gì? Rốt cuộc cô đang nói gì thế?”. 𝘛hách 𝑡hánh 𝑡ì𝗆 được ( 𝘛rU𝗆𝘛r𝙪y en﹒vn )
Dù sao cũng chỉ là một câu, cứ cắn răng không thừa nhận là được. Dù gì hiện tại cũng không có bằng chứng, hoàn toàn không có cách nào chứng minh là cô ta.
Dường như Lục Nghiên Tịch cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mễ Lộ, cô cười khẩy.
“Không nói chứ gì? Vậy cô đừng trách tôi dùng một vài thủ đoạn đặc biệt.”