Tuy chuyện kia đã trôi qua một thời gian, nhưng vẫn để lại tâm bệnh trong lòng Lý Tang Du.
Nào có dễ dàng bước ra ngoài được.
Nghe đến đây, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch càng nặng nề hơn, vô cùng khó coi.
“Chú Thái, vậy bây giờ nên làm gì đây?”
Cô luống cuống nhìn Thái Vũ Hàng.
Dựa theo tính cách của mẹ cô, nếu bà thật sự nhận định chuyện gì thì sao có thể dễ dàng thay đổi được.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch bất đắc dĩ thở dài.
“Không sao đâu.”
“Nghiên Tịch, con cũng đừng nên tự tạo áp lực tâm lý quá lớn cho bản thân, chuyện này phải để mẹ con kiểm tra đã rồi nói sau.”
“Không phải cô ấy không muốn nói với con sao? Vậy con tự mình chú ý chút, nếu cơ thể cô ấy có chỗ nào bất thường thì nhất định phải báo cho chú biết đầu tiên để chú đưa cô ấy đến bệnh viện. “
“Như vậy thì dù không muốn đi, cô ấy cũng không có cách gì từ chối.”
Nghe thấy lời của Thái Vũ Hàng, Lục Nghiên Tịch bất giác gật đầu theo.
“Vâng, con biết rồi.”
“Chú Thái, vậy phải làm phiền chú rồi.”
Thái Vũ Hàng lắc đầu tỏ vẻ không sao hết: “Đâu có gì đâu, đây là chuyện chú nên làm mà.”
Nếu lúc này ông ta không giúp mẹ con Lục Nghiên Tịch, vậy thật sự chẳng còn ai nữa.
Tiếp đó, Thái Vũ Hàng lại dặn dò Lục Nghiên Tịch vài câu rồi mới chuẩn bị rời đi.
“Được rồi, xuống trước đi, nếu không lát nữa mẹ con lại nghi ngờ.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng!”
Đến khi hai người tới phòng khách, lập tức có tiếng cười nói truyền vào tai.
“Thanh Tùng, con đúng là rất biết pha trò đấy!”
Thái Thanh Tùng đang ngồi cạnh Lý Tang Du, không ngừng chọc cười bà.
Thấy cảnh này, Lục Nghiên Tịch cảm thấy ăn cơm cũng ngon hơn một chút.
Lý Tang Du chưa từng như vậy với cô.
Bỗng chốc, trong lòng Lục Nghiên Tịch chợt thấy hơi ghen tỵ.
Cô tiến tới nói với Lý Tang Du.
“Mẹ, ai không biết còn tưởng Thái Thanh Tùng mới là con trai của mẹ đấy.”
Nghe Lục Nghiên Tịch nói với giọng điệu ghen tị đó, những người còn lại không nhịn được mà bật cười.
Thái Thanh Tùng nhướng mày, nhìn cô với vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Tôi chính là con trai của dì Lý đấy, thì sao?”
Nhìn dáng vẻ này của Thái Thanh Tùng, Lục Nghiên Tịch suýt nữa thì tức chết.
Mỗi lần nhìn thấy Thái Thanh Tùng, Lục Nghiên Tịch đều lên cơn kích động muốn bóp chết cậu ta.
Lục Nghiên Tịch nghiến răng: “Cậu câm miệng cho tôi!”
“Chú Thái, chú xem Thái Thanh Tùng kìa, thật sự rất đáng ghét!”
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du không nhịn được mà lên tiếng trêu ghẹo.
“Cô nhóc nhà con còn ghen tị à?”
“Ghen gì chứ?”
“Chỉ đơn giản là con chướng mắt Thái Thanh Tùng thôi!”
Mỗi lần Thái Thanh Tùng này xuất hiện là y như rằng không có chuyện gì tốt.