Vào lúc này, Lý Tang Du khá thông minh mà chọn cách giữ im lặng, bằng không nói gì cũng đều là sai.
“Trong mắt của cô tôi lại là người khiến người khác chán ghét đến vậy sao?”
“Làm sao có thể chứ, trong mắt mọi người tổng Giám đốc Lục là nam thần có thể hô mưa gọi gió, biết bao nhiêu cô gái muốn được leo lên giường của anh.”
Tuy anh không phải là người đàn ông độc thân giàu có, nhưng cũng là người đàn ông giàu có.
Lục Huyền Lâm dựa vào chiếc ghế da, thần sắc lười nhác, híp đôi mắt nhìn Lý Tang Du: “Cô không muốn sao?”
“Không muốn!” Cô mà muốn thì sẽ lãng phí hai năm trời ở cùng mái hiên với anh sao?
“Bốp!” Lục Huyền Lâm vỗ lên ghế, tức giận nói: “Cho nên cô leo lên giường của người khác sao?”
Thì ra ở đây đợi cô, lại bắt đầu lôi lại chuyện cả đêm cô không về ra để nói.
“Nói chuyện cần phải có chứng cứ.” Lý Tang Du không mặn không nhạt lên tiếng.
Tối qua chẳng phải anh đã kiểm tra rồi sao? Còn ở đây tính nợ cũ, cũng quá nhỏ nhen rồi.
Lục Huyền Lâm đứng lên, vòng qua bàn làm việc đến trước mặt cô, đưa tay giữ lấy cằm cô, khiến cô phải ngẩng mặt lên: “Trước giờ tôi không cần chứng cứ, tôi chỉ muốn…”
Lý Tang Du ngửa mặt nhìn anh, vốn tưởng rằng anh sẽ nói ra lời gì, không ngờ một đôi môi nóng ấm lại phủ lên môi cô.
“Ưm…” Cằm bị giữ chặt, cô không thể nào cử động.
Chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Môi của Lý Tang Du rất mềm mại, có mùi vị rất riêng biệt, khiến Lục Huyền Lâm không dừng được mà lại càng muốn nhiều hơn.
Nhưng mà cứ ngửa mặt như vậy Lý Tang Du không được thoải mái, vừa mỏi vừa đau, cuộc giằng co càng trở nên dữ dội.
Điều này khiến cho Lục Huyền Lâm không dễ chịu mấy, lực tay càng thêm mạnh hơn, đến cả nụ hôn cũng càng thêm mạnh mẽ hơn.
Để giải thoát cho cái cổ của mình, Lý Tang Du đã dùng đến tuyệt chiêu cắn vào môi anh.
“Hừ!” Lục Huyền Lâm bị đau nên rời khỏi đôi môi của cô.
Ánh mắt anh vẫn chứa đầy ham muốn.
“Cô có ý gì hả? Không tình nguyện hôn tôi đến vậy sao?”
Tình nguyện? Lời này khiến Lý Tang Du cảm thấy rất buồn cười, tại sao cô lại phải tình nguyện thân mật với anh ta chứ? Từ trước đến nay trong lòng cô vẫn luôn không có chỗ cho anh.
Lý Tang Du không muốn ở lại thêm nên vội đứng dậy: “Tổng giám đốc, nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây.”
“Đi?” Lục Huyền Lâm đưa tay ra giữ lấy eo cô kéo vào lòng mình: “Là kỹ thuật của tôi không bằng người đàn ông khác nên mới khiến cô không có hứng thú sao?”
Nhẫn, Lý Tang Du ép bản thân mình phải nhẫn nhịn.
Cả người cô yếu ớt vốn không phải là đối thủ của anh, anh chỉ cần dùng tay anh bóp một cái thì cũng có thể nghiền nát cô dễ dàng như nghiền nát một con kiến.
Vì cái mạng nhỏ của mình, cô thôi không tranh cãi nữa, yếu ớt nói một câu: “Kỹ thuật của anh rất tốt.”
Lời này không làm cho Lục Huyền Lâm cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại anh càng siết chặt eo của cô: “Đừng quên cô là người phụ nữ của tôi, cho dù là hàng thay thế thì cũng là của tôi, tôi không cho phép người khác động vào cô.”
Hàng thay thế? Cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật rồi.
Cô sớm đã biết được trong lòng anh không có mình, nhưng khi nghe được câu này, vẫn khiến cho Lý Tang Du cảm thấy khó chịu.
Lý Tang Du không tỏ ra yếu thế, trở lại tính khí cứng rắn vốn có của mình: “Tổng giám đốc Lục cứ yên tâm, cho đến hiện tại chỉ có mình anh động vào hàng thay thế này thôi.”
Lý Tang Du bắt đầu phản công lại, ánh mắt của Lục Huyền Lâm thoáng qua tia đắc ý, đây mới là tính cách cô nên có.
“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Ừ!” Lục Huyền Lâm đáp lại.
“Mời anh bỏ tay ra đi.” Anh không buông tay làm sao Lý Tang Du có thể đi được chứ.
“Cùng đi đi!” Lục Huyền Lâm càng giữ chặt hơn nữa.
Lý Tang Du không hiểu được rốt cuộc là anh muốn gì: “Cứ thế này đi ra sao?”
“Nếu cả công ty đều biết cô là tiểu tam của tôi, không để cô khoe khoang một chút thì sao xứng với những lời đồn đại đó.” Lục Huyền Lâm nói cứ như việc của người khác, không chút quan hệ nào với anh vậy.
Đây chẳng phải là muốn hại cô cho bằng được sao?
Nếu thật sự thế này đi ra, ngày mai cô được lên đầu bảng của những tin đồn đại trong công ty là cái chắc.
Cả công ty chứ không phải chỉ là phòng tài liệu có thể hiểu cho cô, đến lúc đó nếu không phải bị nước bọt dìm chết thì cũng là bị liếc mắt đến chết.
Trong lòng Lý Tang Du thầm trợn mắt: “Xin tổng giám đốc Lục buông tay, nếu anh muốn khoe khoang thì anh đi tìm Nhã Kỳ đi.
“Lý Tang Du! Cô không biết điều đến vậy sao? Một ngày không gào thét thì cô không vui sao?”
Người phụ nữ ngốc nghếch này hết chuyện nói hay sao lại nói chuyện đó.
Anh và Nhã Kỳ đang đóng kịch, cô không nhìn ra được sao?
Lý Tang Du vô tội khẽ chớp đôi mắt, cô không biết mình đã làm sai việc gì, một người vợ hữu danh vô thực từ chối đi cùng người chồng không biết chừng mực thì gọi là không biết điều sao?
Lúc Lục Huyền Lâm đóng sầm cửa rời đi trông thấy khuôn mặt không hiểu gì của Lý Tang Du, cơn thịnh nộ trong lòng bỗng nhiên giảm hẳn đi. Ánh mắt bây giờ của cô khiến anh nhớ lại lần đó cô ngã trước mặt Mộ Nhã Kỳ, đôi mắt trong veo lại quật cường của cô. Không biết kể từ lúc nào anh lại bắt đầu yêu thích ánh mắt ấy, trong trẻo, thuần khiết, không hề pha tạp bất cứ gì.
“Tôi đói rồi!” Đột nhiên Lục Huyền Lâm thốt ra câu này: “Đi ăn cơm với tôi.” Nói dứt lời thì kéo cô ra bên ngoài.
Nói đến ăn cơm, Lý Tang Du mới phát hiện bụng đói cồn cào vì chưa ăn gì cả, có điều đi ăn cơm cùng anh thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Đến trước cửa thang máy, Lý Tang Du cố hết sức bình sinh rút tay về.
Trông thấy anh giận dữ nhìn mình, cô vội giải thích: “Dù sao đây cũng là ở công ty, tôi sợ có người trông thấy.”
“Lý Tang Du, cả công ty đều biết cô là tình nhân của tôi, cô nên gắng hết sức mà làm cho tốt vai trò của tình nhân.” Lục Huyền Lâm nói xong thì cố ý nâng tay mình lên, ý nói cô mau khoác tay vào.
Không phải tình nhân thì nên cố gắng thể hiện bổn phận của mình ở trên giường sao?
“Tối qua tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
“Ting!” Cửa thang máy mở ra.
Lý Tang Du không để ý đến Lục Huyền Lâm, bước vào thang máy.
Đây là thang máy chuyên dụng chỉ dành cho tổng giám đốc, cho nên dù có cãi nhau với anh ở trong đó thì cũng chẳng ai thấy được.
Tối qua…
Một màn lúc tối hôm trước tái hiện lại trong đầu Lục Huyền Lâm.
Lý Tang Du say rượu chắc không biết được tối qua bản thân cô như thế nào, nhưng anh thì nhớ rất rõ.
Tối qua cô rất đẹp, rất đẹp.
Một nụ cười thoáng qua trên mặt anh, thậm chí cả trong ánh mắt. Anh không tức giận hành động thẳng thắn đi vào thang máy của Lý Tang Du, anh cũng nhanh chóng đi vào theo.
“Cô nhớ ra rồi sao?”
Lý Tang Du không được tự nhiên kéo cổ áo lên, muốn che đi vết hôn trên cổ mình.
Có một số dấu vết vẫn còn, cô không muốn nhớ cũng chẳng được.
“Che gì mà che.” Lục Huyền Lâm cười cười, đẩy bàn tay đang kéo lấy cổ áo của cô, hiếm khi anh dịu dàng giúp cô bẻ cổ áo xuống: “Đây là dấu ấn tuyên bố chủ quyền của tôi. ”
Biến thái!
Lý Tang Du lại kéo cổ áo lên.
“Còn động nữa thì tôi sẽ trừ luôn tiền lương tháng này của cô.”
Ha…
Động tác của Lý Tang Du dừng lại hẳn, ngơ ngác nhìn Lục Huyền Lâm, ánh mắt dần trở nên phẫn nộ: “Lục Huyền Lâm, anh muốn cả công ty này chê cười tôi phải không?”
Lục Huyền Lâm như không có gì khẽ nhíu mày: “Ai dám chê cười cô? Tôi lập tức sa thải.”
Lại dùng chiêu này!
“Đừng quên cô là người đã có chồng, đừng có mà suốt ngày ăn mặc như người chưa có gia đình đi khắp nơi lừa lọc.”
Mặc dù tối qua cô trang điểm như vậy khiến anh động tâm, nhưng cứ nghĩ đến việc người khác tặng quần áo cho cô, anh lại trở nên bực tức không thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT