Họ Lý?

Không phải đang nói mình sao? Bộ phận tổng vụ chỉ có mỗi mình họ Lý thôi.

Mình trở thành hồ ly tinh từ bao giờ vậy?

Đúng là bị tổng giám đốc làm rồi, nhưng đó là chuyện tối qua, không phải chuyện sáng nay.

Hai người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Lý Tang Du thì lập tức im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra đợi cô đi vào, nhưng trong mắt bọn họ lại đầy vẻ khinh bỉ.

Lý Tang Du không quan tâm đẩy xe đẩy đi vào thang máy.

Nhìn con số trên thang máy ngày càng giảm xuống, tâm trạng của cô cũng như rơi xuống vực thẳm.

Lúc này Lục Huyền Lâm nên vui vẻ nhỉ, một mũi tên trúng hai đích rồi!

Vừa chọc giận cô, vừa khiến cô nổi tiếng luôn.

Sau khi đi xuống mấy tầng, hai người phụ nữ trung niên rời khỏi thang máy, còn không ngừng quay đầu nhìn cô mấy lần, vừa nói nhỏ với nhau vừa rời đi.

Mặt thang máy làm từ thép không gỉ phản chiếu đôi mắt ửng đỏ của Lý Tang Du: “Lý Tang Du, mày vô dụng như thế sao? Không phải chỉ là mấy lời đồn nhảm thôi ư, không được khóc!”

Thang máy từ từ dừng lại.

Cô dùng sức chớp mắt, giấu đi nước mắt, hít sâu một hơi đi ra khỏi thang máy.

Đi vào bộ phận tổng vụ, chào đón cô là đủ loại ánh mắt hâm mộ và ghen tị.

Cô vừa đi vào, những người khác đang nhỏ giọng bàn tán lập tức dừng lại, vờ như không có chuyện gì bắt đầu làm việc của mình.

“Chị Du, xong chuyện nhanh thế à?” Trần Hân Dư hỏi với giọng điệu châm chọc, không ngừng đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới trên người Lý Tang Du.

“Đương nhiên, không phải chỉ là đổi bình nước thôi sao.” Lý Tang Du không ngốc, đương nhiên hiểu hàm ý trong câu nói của Trần Hân Dư.

Nếu Trần Hân Dư muốn nhìn thì cứ cho cô ta nhìn thoải mái.

Lý Tang Du nét mặt bình thường, quần áo chỉnh tề, không thở mạnh, mặt không đỏ, trông thế nào cũng không giống dáng vẻ vừa mới làm chuyện kia.

“Đúng là lợi hại, chắc chắn là có kinh nghiệm sa trường rồi.” Trần Hân Dư dời mắt đi, nói chuyện càng lộ liễu hơn.

Lý Tang Du thầm cười khẩy, không giải thích gì quay lại bàn của mình ngồi xuống, tiếp tục làm ghi chép vẫn chưa xong.

Chuyện thế này càng bôi càng đen, cô không có sức giải thích, cũng không cần giải thích.

Tin đồn nhảm sẽ dần bị thời gian nuốt chửng, hai ngày sau, khi tin đồn này sắp từ từ lắng xuống, một quả bom nặng ký lại một lần nữa tạo thành gợn sóng, khơi dậy sự hóng hớt của mọi người.

Lý Tang Du làm việc hai năm vẫn chưa từng được tăng lương lại được thăng chức một cách hiếm thấy!

Việc này khiến những người vốn còn chưa tin đều tin hết.

Cây sắt nở hoa, đây là suy nghĩ đầu tiên của cô sau khi nhận được thông báo.

Nếu đã là cây sắt thì hoa nở ra đương nhiên không phải hoa tốt gì.

Cái mác thổi gió bên gối, giao dịch quyền sắc lần lượt bị gán lên đầu Lý Tang Du.

Như thế chẳng phải là đang đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió ư?

Ngoài Lục Huyền Lâm ra thì còn ai có thể làm được chuyện thế này chứ?

Anh là đang châm dầu vào lửa.

Không sai, anh thắng rồi.

Bộ phận sau khi thăng chức là bộ phận văn phòng truyền phát tài liệu, chuyên in và sửa tại liệu cho các bộ phận khác, tuy chỉ là một nhóm trưởng nhỏ, nhưng lương thật sự tăng lên không ít.

Vì tiền, Lý Tang Du nhịn.

Bộ phận mới, đồng nghiệp mới, muốn sống chung vốn đã là chuyện khó, cộng thêm việc cô còn là nhân viên thăng chức do được “chăm sóc đặc biệt” nữa, muốn quản lý năm sáu người dưới trướng khó càng thêm khó.

Mấy ngày liên tục, cấp dưới luôn tìm đủ mọi lý do tan làm trước giờ.

Để lại một mình cô xử lý nhiệm vụ các bộ phận khác đưa xuống, dự định đi thành phố C cũng chỉ có thể gác lại vô thời hạn.

Hôm nay, những người khác vẫn tan làm sớm, Lý Tang Du khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ xả hơi cầm ly nước đi tới phòng giải khát, muốn pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo.

Vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên trong phòng giải khát:

“Nguyệt Sương, cô nói xem hôm nay chúng ta cũng đều tan làm sớm như vậy có xảy ra chuyện gì không? Lỡ như bị cấp trên biết thì chúng ta mất việc đấy.”

“Sợ cái gì, mấy hôm nay tổng giám đốc không ở công ty, trên dưới cả công ty không có ai quan tâm đến cô ta cả, cô ta đi nói với ai đây? Dù cô ta có nói thì cũng chẳng ai tin.”

“Nếu thật sự xảy ra chuyện, cô cũng biết hoàn cảnh gia đình của tôi không tốt rồi, không có công việc này thì tôi khóc với ai đây…”

“Yên tâm đi, chúng ta đông người như thế, đến lúc đó chúng ta cùng nhất trí nói không có chuyện này, cô ta có thể làm gì được chúng ta? Tôi ghét nhất chính là loại người thứ ba như cô ta, nếu để tổng giám đốc phu nhân biết cô ta nhất định sẽ chết chắc.”

“Nhưng mà…”

“Đi thôi, tôi không muốn thấy mặt cô ta.”

Vừa dứt lời, Triệu Nguyệt Sương đã hoảng hốt thét lên một tiếng.

Lý Tang Du đi vào.

“Nhóm trưởng …” Trịnh Tinh Tinh vẫn luôn nói xấu cô lập tức sợ đến mức tái mặt, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.

Lý Tang Du không nói câu nào rót cà phê xong thì đi ra ngoài.

Sự im lặng này còn kinh khủng hơn hai bạt tai nữa.

Trịnh Tinh Tinh vội kéo Triệu Nguyệt Sương, rời khỏi bộ phận.

“Tinh Tinh, cô nói xem nhóm trưởng sẽ trừng phạt chúng ta thế nào đây?”

“Ai biết, khi nãy ánh mắt cô ta như chỉ tiếc không thể giết chết chúng ta vậy.”

“Vậy… vậy phải làm sao đây?”

“Còn có thể làm sao? Ngày mai không xin về sớm nữa, không nghe câu quan mới nhậm chức phải ra oai sao, chúng ta không thể trở thành đối tượng để cô ta khai đao được.”

“Đúng đúng đúng, ngày mai ở lại tăng ca có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu…”

Lời nói của hai người ở phòng giải khác không hề mang lại chút ảnh hưởng nào với Lý Tang Du cả, mấy hôm nay cô đã nghe những lời khó nghe hơn thành quen rồi.

Phòng làm việc yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gõ phím cạch cạch.



Bóng đêm bao phủ, tô đen tất cả không gian bằng màu sắc vốn có của nó.

Một chiếc Rolls Royce kiểu dài màu đen dừng lại bên ngoài cửa tập đoàn Lục Thị.

“Tổng giám đốc, đến công ty rồi.” Tài xế Tiểu Trương nhỏ giọng nhắc nhở.

Lục Huyền Lâm ngồi giả vờ ngủ ở ghế sau chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua cửa sổ xe nhìn mấy cái cửa sổ vẫn còn sáng đèn trong công ty.

Mấy hôm nay anh ở nước ngoài, nhưng mỗi ngày cấp dưới đều báo cáo nhất cử nhất động của Lý Tang Du với anh.

Lý Tang Du hôm nào cũng tăng ca đến đêm khuya, hôm nay vẫn như thế. Đây cũng là lý do anh vừa xuống máy bay đã đi tới công ty.

Không biết bắt đầu từ khi nào anh có thói quen chú ý đến những cuộc gọi, mỗi lần điện thoai reo, anh đều sẽ cố ý liếc nhìn thông báo, không nhìn thấy tên cô, anh đều sẽ thấy hơi mất mát.

Anh quên mất, kết hôn hai năm qua, bọn họ chưa từng gọi điện thoại cho nhau, cô không gọi, anh cũng sẽ không nghe.

Lúc này, tầm mắt của anh vẫn có định ở một cửa sổ.

Giày vò lâu như vậy, anh không tin Lý Tang Du không đầu hàng.

Tài xế mở cửa xe, Lục Huyền Lâm bước xuống, đi thẳng vào trong công ty.



Tiếng gõ phím không ngừng cuối cùng cũng dừng lại, Lý Tang Du duỗi người một cái, ngồi cả ngày, eo mỏi lưng đau.

Cô nhìn giờ, đã mười hai giờ rồi, dọn dẹp đồ trên bàn xong, cô cầm túi xách lên chuẩn bị tắt đèn tan làm.

“Nhóm trưởng Lý, vẫn chưa về à?”

Một giọng nam đột nhiên vang lên khiến Lý Tang Du giật mình.

Thấy đối phương mặc vest, ngực đeo huy hiệu của công ty, có lẽ là nhân viên của công ty.

“Anh quen tôi sao?”

“Đương nhiên biết rồi, bây giờ cô là người nổi tiếng của công ty chúng tôi đấy, đúng rồi, quên giới thiệu, tôi là Đổng Sâm của bộ phận kinh doanh.”

Cô nhíu mày, lời này nghe có vẻ vô cùng chói tai, nhưng Lý Tang Du vẫn lễ phép hỏi một câu: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Trong lúc nói chuyện, cô lùi về sau mấy bước, vẻ bỉ ổi trong mắt đối phương khiến cô phải cảnh giác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play