Tư Bác Văn nhìn thảm trạng của bảng báo cáo tài chính, sắc mặt lập tức u ám theo, đen kịt tựa như đáy nồi.
“Lục Nghiên Tịch!”
“Có phải đây lại là chuyện tốt do cô làm ra hay không!”
Tư Bác Văn nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Nghiên Tịch, hận không thể xé nát cô ra.
“Tôi, tôi không cố ý.”
Lục Nghiên Tịch lắc đầu: “Chẳng phải bên anh vẫn còn các bảng báo cáo khác sao? Tôi sẽ làm lại nó một lần nữa là được thôi.”
Tư Bác Văn hừ lạnh: “Cô cho rằng đây là trò đùa đấy à?”
“Nếu người nào đều làm hỏng rồi lại đến tìm tôi giống như cô thì tôi cần các người làm gì?”
Nghe Tư Bác Văn nói như vậy, Lục Nghiên Tịch bắt đầu hơi căng thẳng.
Chuyện này thật sự là do cô làm không đúng.
“Tôi…”
“Chẳng phải cô hy vọng được xem báo cáo tài chính lắm hay sao? Vậy cô hãy xem hết tất cả báo cáo tài chính từ trước đến giờ của Tư Thị đi!”
Tư Bác Văn lạnh lùng, thẳng thừng ném ra một câu như thế.
Lục Nghiên Tịch không nói gì, xem như cam chịu.
“Vẫn còn đứng đây?”
Nhìn dáng vẻ đứng ngơ ngác của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn nguýt cô một cái.
“Còn muốn nhìn gì nữa?”
Lục Nghiên Tịch nghiến răng, cứ thế xoay người rời đi.
Người đàn ông này thật sự lạnh lùng vô tình.
Không phải chỉ là một báo cáo tài chính thôi ư? Có cần phạt cô như thế không?
Lục Nghiên Tịch ngồi trong phòng làm việc. Đợi khi Tư Bác Văn sai người đưa báo cáo tài chính đến, mọi người không nhịn được mà đều đồng loạt sửng sốt.
Thế này… Thế này thì nhiều quá đấy?
Lúc đầu Lục Nghiên Tịch nghĩ dù có thế nào thì chẳng phải chỉ chừng mười mấy hai mươi tờ là xong rồi sao?
Giờ xem ra, cô thật sự ngây thơ quá rồi.
Không phải mười mấy hai mươi tờ mà là mười mấy hai mươi xấp.
Nhìn gương mặt méo xệch của Lục Nghiên Tịch, Mễ Lộ ở bên cạnh trông có vẻ khá hả hê.
“Đấy! Tôi đã nói rồi mà, những kẻ lười biếng không có cửa ở chỗ chúng ta đâu.”
Lục Nghiên Tịch bị tổng giám đốc trừng phạt như vậy, Mễ Lộ chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng vô cùng.
Lục Nghiên Tịch không quan tâm đến lời chế giễu của Mễ Lộ. Sau khi phân chia đống báo cáo tài chính xong, cô chuẩn bị bắt đầu đọc lại.
Lúc này, giọng nói của Mễ Lộ lại tiếp tục vang lên.
“Cô nghe không hiểu tiếng người thế nào à?”
“Chẳng trách cả ly nước bị đổ cũng không biết, đúng là đồ ngu.”
Từ lúc bắt đầu tới giờ, cô ta luôn bắt chuyện trước với Lục Nghiên Tịch, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không thèm nhìn cô ta.
Dù là thế nào, cô ta vẫn được coi như giao tiếp khá rộng rãi trong công ty, có ai dám đối xử với cô ta như vậy bao giờ đâu.
Thế nhưng khi Mễ Lộ vừa nói những lời này xong lại giúp Lục Nghiên Tịch phát hiện không ít manh mối.
“Cô có ý gì?”
Mễ Lộ hỏi ngược lại: “Ý gì là ý gì?”
Lục Nghiên Tịch đi về phía Mễ Lộ, cơ thể bất ngờ áp sát cô ta: “Ly nước của tôi là do cô giở trò à?”
Lúc nói mấy lời ban nãy, trong giọng điệu của người phụ nữ này rõ ràng lộ vẻ vừa đắc ý vừa vui sướng khi trò xấu của mình đã thành công.
Mễ Lộ sửng sốt, ánh mắt hơi bối rối.
“Cô đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu!”
Nhìn vẻ mặt của Mễ Lộ, trong lòng Lục Nghiên Tịch càng sáng tỏ hơn, đã hiểu hết mọi chuyện rồi.
Bảo sao! Cô đã nói rồi mà!
Tại sao ly nước đã được cô đặt ngay ngắn lại đổ xuống được chứ?
Bây giờ xem ra, là do cô quá ngớ ngẩn mà thôi.
Lục Nghiên Tịch cười mỉa mai một tiếng, vươn tay ra túm ngay được cổ áo của Mễ Lộ: “Tôi cho cô biết, tốt nhất đừng chọc vào tôi nữa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.”
Tuy Lục Nghiên Tịch không phải kẻ ác độc, nhưng đối với người muốn ức hiếp cô, cô tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Sao? Cô còn uy hiếp tôi?”
Mặt Mễ Lộ theo đó mà chợt biến sắc, cô ta cũng chẳng phải kẻ nhát gan hay sợ, đương nhiên sẽ không bị Lục Nghiên Tịch hù dọa.
Lục Nghiên Tịch cười mỉa mai: “Ly nước của tôi là do cô làm đúng không?”
Mễ Lộ không nhận ra lúc nói những lời này, Lục Nghiên Tịch đã âm thầm mở ghi âm trên điện thoại.
Mễ Lộ gật đầu, dáng vẻ không chút sợ hãi.
“Là tôi đấy thì sao?”
Cô ta không tin, một kẻ đi cửa sau như Lục Nghiên Tịch có thể làm gì được cô ta.
“Chẳng lẽ bây giờ cô định đi nói với tổng giám đốc sao? Cô thử nghĩ xem tổng giám đốc sẽ tin ai.”
Đôi mắt Mễ Lộ ngập tràn vẻ khinh thường, cứ như không hề coi Lục Nghiên Tịch ra gì hết.
Lục Nghiên Tịch cười châm biếm: “Thế à?”
“Cô cho rằng tôi thật sự không dám chắc?”
Vừa dứt lời, cô đã lấy điện thoại di động ra, thẳng tay mở cuộc ghi âm vừa rồi.
Giọng nói của Mễ Lộ lại vang lên lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức trắng bệch.
“Cô…”
“Lục Nghiên Tịch, cô dám ghi âm!”
Mễ Lộ trợn to hai mắt, bước lên trước định bụng giành lấy điện thoại.
Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch cao hơn cô ta mấy centimet, điện thoại di động trong tay cô, sao cô để cô ta cướp được.
Cô đứng trước mặt Mễ Lộ, khí thế trông như cao ngạo nhìn từ trên xuống.
“Muốn cướp à?”
Trong mắt Lục Nghiên Tịch lộ vẻ thâm sâu: “Không phải vừa nãy cô không tin sao? Khỏi đi, bây giờ tôi với cô đi tìm chị Nguyệt nói cho rõ ràng luôn.”