“Không phải tối qua con ngủ từ sớm rồi à? Sao quầng thâm mắt lại đậm như vậy? Hôm nay là ngày con kết hôn, phải thật xinh đẹp biết không?” Lý Tang Du kéo Lục Nghiên Tịch từ trên giường lên, sau đó bắt đầu dặn dò không ngừng.

Những việc nên chú ý, nên làm, Lý Tang Du đều nhắc đi nhắc lại với Lục Nghiên Tịch.

Lục Nghiên Tịch liên tục gật đầu đồng ý, khó khăn lắm mới chuẩn bị xong mọi việc. Sau khi thay váy cưới xong, dưới sự yêu cầu không ngừng nghỉ của Lý Tang Du, cô mới cong môi nở một nụ cười rất khó coi.

Tư Bác Văn tới đón cô, không hề có màn chặn cửa, không hề có niềm vui đáng lẽ phải có lúc kết hôn, chỉ làm thủ tục một lượt, sau đấy cô lập tức lên xe hoa.

Tư Bác Văn ngồi bên cạnh, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười, nhưng lại cảm thấy nụ cười không chạm đến đáy mắt.

“Sao vậy? Hoắc Vũ Khải trở về là không muốn cưới nữa luôn à?” Trong đầu Tư Bác Văn hiện lên dáng vẻ ngày hôm đó cô đút cho Hoắc Vũ Khải ăn, giống như trở lại lúc ban đầu… Tư Bác Văn lắc đầu, nhìn Lục Nghiên Tịch đang im lặng, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Anh cam lòng đóng băng mọi hoạt động của Diệp Quỳnh Như thật đấy à?” Lục Nghiên Tịch không đáp lời mà hỏi lại, quay đầu nhìn Tư Bác Văn đăm đăm.

“Ha.” Tư Bác Văn nhẹ giọng cười một tiếng, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn: “Một ngôi sao nữ thôi mà, thiếu gì?”

Dứt lời, trong xe lại chìm vào yên tĩnh.

Mãi đến khi tới nơi tổ chức hôn lễ, trước khi xuống xe, Lục Nghiên Tịch ngồi trong xe, nhìn Tư Bác Văn bên cạnh, cô mới cúi đầu hỏi: “Tư Bác Văn, bây giờ hủy bỏ hôn lễ vẫn còn kịp đấy.”

“Đừng quên những gì tôi đã nói.” Chút kiên nhẫn cuối cùng đã dùng hết, Tư Bác Văn bế ngang người cô, đi đến nơi diễn ra hôn lễ.

Hành lang hoa màu trắng, khách mời chúc mừng ở hai bên, mọi thứ đều tiến hành theo thường lệ. Tiếng nhạc vui vẻ, tiếng cười đùa, trẻ con hi hi ha ha vô cùng náo nhiệt, người lớn cười nói với nhau.

Lời thề trong hôn lễ: “Cho dù nghèo khó hay phú quý… Con có đồng ý không?”

“Không đồng ý. Không được. Lục Nghiên Tịch, cô cút đi! Tư Bác Văn là của tôi, chỉ có thể là của tôi thôi!” Vị khách đến cuối cùng là Diệp Quỳnh Như mặc váy cưới màu trắng, trang điểm tinh xảo. Có lẽ vì lúc tiến vào hơi khó khăn nên kiểu tóc của cô ta hơi lộn xộn.

Trông khá nhếch nhác.

“Diệp Quỳnh Như?” Trong đám đông có tiếng xì xào bàn tán, dù sao mọi người cũng đều biết về tin tức giật gân tối hôm qua.

Ánh mắt Tư Bác Văn vô thức trở nên lạnh lẽo, người đàn ông phụ trách an ninh bên cạnh cũng nhanh chóng đi tới.

“Tư Bác Văn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Lúc chúng ta ở bên nhau, chẳng phải anh đã nói sẽ cưới em sao?” Diệp Quỳnh Như thấy có người bao vây mình, cô ta lập tức chạy vào giữa đám đông, đến gần Tư Bác Văn đang ở trên sân khấu.

Ở bên nhau, chó cùng rứt giậu rồi à? Lục Nghiên Tịch thấy thế bèn yên lặng lui về phía sau một bước, giấu đi khuôn mặt để người khác không thấy rõ biểu cảm của cô.

Tư Bác Văn để ý tới chi tiết này, hơi thở quanh người anh càng lạnh lùng hơn. Anh nhìn Diệp Quỳnh Như, dần dần nổi lên sát ý.

“Lục Nghiên Tịch, dùng cách này để có được một người đàn ông, cô đê tiện thật đấy. Chẳng phải chỉ ỷ vào thân phận cô chủ nhà họ Lục thôi ư? Ngoài điều này ra, cô còn có gì nữa? Cô dựa vào cái gì để độc chiếm Tư Bác Văn!” Diệp Quỳnh Như hoàn toàn không có ý định dừng lại, nào là con điếm, kẻ thứ ba, cô ta dùng hết những lời lẽ bẩn thỉu đó để chửi Lục Nghiên Tịch.

Vì bảo vệ muốn bắt Diệp Quỳnh Như nên đám đông loạn hết cả lên, để cô ta lợi dụng lúc hỗn loạn chạy lên sân khấu.

Tư Bác Văn nhìn người phụ nữ vô cùng đáng thương ở trước mặt, anh lui về sau một bước.

Đứng bên cạnh Lục Nghiên Tịch.

“Bác Văn, anh…” Diệp Quỳnh Như biết Lục Nghiên Tịch có thân phận. Vì nhà họ Tư, Tư Bác Văn nhất định sẽ đồng ý. Cô ta chĩa mũi dùi về phía Lục Nghiên Tịch: “Cô dựa vào cái gì mà…”

Chát!

Một âm thanh giòn giã vang lên. Bao gồm cả Diệp Quỳnh Như bị đánh, mọi người ở đây đều ngây ra nhìn Lục Nghiên Tịch, bỗng chốc không nói nên lời.

“Lục Nghiên Tịch, cô dám đánh tôi ư?” Diệp Quỳnh Như che khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt lưng tròng.

“Diệp Quỳnh Như, tốt nhất là cô tránh xa tôi ra một chút đi.” Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu, xoa bóp cổ tay.

Là tránh xa tôi, không phải tránh xa anh ấy.

“Bác Văn, anh cứ đứng nhìn như vậy sao? Anh cứ thế nhìn em bị cô ta đánh ư?” Diệp Quỳnh Như quay đầu nhìn về phía Tư Bác Văn, nước mắt lăn khỏi hốc mắt.

Cô ta tiến lên một bước, Tư Bác Văn lui về phía sau một bước, như thể cô ta là thứ gì đó buồn nôn làm anh muốn tránh xa. Hành động này càng khiến Diệp Quỳnh Như khóc lớn hơn.

“Cô muốn thế nào đây?” Lục Nghiên Tịch cảm thấy buồn bực trong lòng, cô lên tiếng trước, càng tỏ ra nhượng bộ.

Cha xứ đứng bên cạnh đã có chút lo lắng. Ông nhìn đồng hồ, thở dài nói: “Thời gian sắp qua rồi.”

Lục Huyền Lâm vẫn rất coi trọng thời gian và những thứ này, cũng không muốn trong ngày vui như thế lại bị người ta gây rối, ông lập tức nhìn về phía Tư Đông Phúc.

Tư Đông Phúc nhận được ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Tư Bác Văn, sự uy hiếp trong mắt không cần nói cũng biết.

Diệp Quỳnh Như nhìn về phía đám đông, sau khi ánh mắt giao nhau với một người, trong lòng cô ta như lấy lại được sức mạnh: “Tôi muốn gả cho Tư Bác Văn. Lục Nghiên Tịch, anh ấy không yêu cô, cô rút lui đi.”

Cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng đợi được câu này, chữ được đã sắp sẵn trong miệng, nhưng đột nhiên lại bị Tư Bác Văn kéo vào lòng.

“Người đâu, nếu cô Diệp này đã thích nằm mơ giữa ban ngày như thế thì đưa cô ta đến Nam Cực đi, để cô ta cứ từ từ mà mơ.” Câu nói phía sau của Tư Bác Văn là nói với nhân viên bảo vệ bên cạnh.

Mặc dù giọng nói không lớn nhưng người bên cạnh lại nghe thấy rất rõ.

Diệp Quỳnh Như còn chưa kịp nói gì thì đã bị người ta bịt miệng lại, kéo ra khỏi đây. Lúc rời đi, ánh mắt cô ta điên cuồng liếc nhìn về phía đám đông.

Lục Nghiên Tịch lẳng lặng quan sát, ánh mắt cũng rơi vào một bóng người trong đám đông.

“Thật sự xin lỗi mọi người vì khúc nhạc dạo hôm nay. Có mấy người cứ luôn thích đi đường tắt, nhưng không sao hết, quan trọng nhất là anh yêu em, Lục Nghiên Tịch.” Mấy chữ sau cùng, Tư Bác Văn nói vô cùng thâm tình, cũng thẳng thừng ôm lấy eo Lục Nghiên Tịch, chặn hết lời phản bác của cô lại.

Lời thề này, cộng thêm sự biên soạn của giới truyền thông, Diệp Quỳnh Như lập tức trở thành trò cười, cô ta mất đi thân phận ngôi sao, còn bị đưa đến Nam Cực… Những người khác có lẽ chỉ coi đây là một trò đùa, nhưng Lục Nghiên Tịch biết đó là sự thật.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Tư Bác Văn đưa Lục Nghiên Tịch trở về biệt thự.

Dì Lý thấy hai người trở về, lập tức xúc động bước tới: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người về rồi.”

Trên mặt bà ấy đong đầy ý cười, nhìn thấy hai người họ kết hôn, trong lòng bà cũng mừng thay cho bọn họ.

“Ừ, tôi đi nghỉ trước.” Lục Nghiên Tịch nói, sau đó đặt đồ xuống rồi lên lầu.

Vừa vào phòng đã lập tức khóa cửa.

Dì Lý thấy vậy không khỏi nhíu mày: “Cậu chủ, mợ chủ sao vậy? Hai người giận nhau sao? Hôm nay là ngày tân hôn, không nên nảy sinh mâu thuẫn đâu. Cậu đi dỗ dành đi chứ?”

Mặc dù bà ấy chỉ là người giúp việc nhưng đã ở nhà họ Tư mấy chục năm, nhìn Tư Bác Văn lớn lên.

Tư Bác Văn rất kính trọng bà ấy. Anh lập tức khẽ gật đầu rồi lên lầu.

Lúc cửa đẩy ra, Lục Nghiên Tịch vô thức siết chặt chăn, chuyện nên tới vẫn sẽ tới sao?

Cô không hề cử động, làm tiếng hít thở của mình nhẹ đi.

“Đừng giả vờ nữa.” Tư Bác Văn mở đèn, thuận tay khóa trái cửa lại.

Anh cũng không quan tâm Lục Nghiên Tịch ở trên giường, đi thẳng vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào truyền đến, Lục Nghiên Tịch đột nhiên ngồi dậy. Nhìn ánh đèn sáng trong phòng tắm, cô rón rén mở cửa, lén đi xuống lầu.

Sau khi cô rời khỏi phòng không bao lâu, Tư Bác Văn vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng tắm. Sau khi nhìn trên giường trống rỗng, anh xoay người đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play