Lúc đó công ty của nhà họ Lý gặp chuyện, ba Lý bình thường yêu thương vợ con của mình, đương nhiên là không muốn tăng thêm phiền não cho bọn họ.

Ba Lý bèn không nói với ai, gần như ngày nào cũng sẽ đến quán bar, mượn rượu giải sầu.

“Tiêu Hà ngày nào cũng ngồi ở đó tìm người nói chuyện, vừa hay gặp được ba Lý, nghe chuyện ba Lý nói, sau đó còn đưa ra kế sách cho ông ta, hai người cứ vậy mà nói chuyện với nhau, sau đó tìm một cơ hội thì ngủ với nhau.”

Trịnh Mễ Á cảm thấy có chút tiếc nuối.

Ba Lý này cũng là một người thật thà, dễ dàng tin tưởng người khác quá.

“Vậy xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Lý Tang Du đã ra đời rồi, thời gian không có sai lệch.

“Không có, những chuyện này đều là tôi nghe trộm lúc Tiêu Hà than khóc ở trước mặt ba tôi, còn nói cái gì mà trong tim chỉ có ba tôi, cho nên bỏ thuốc, giữ gìn trong sạch của mình, sau đó đều là màn tán tỉnh ve vãn... Chậc chậc, nói lời này cũng không buồn nôn.”

Một người sống với người đàn ông khác hai mươi mấy năm, vậy mà cũng dám nói những lời này.

Nói như vậy, ba Lý lúc đó không hề làm chuyện có lỗi với Tang Du và mẹ Lý, ba Lý cũng chẳng qua chỉ là bị Tiêu Hà tính kế.

“Sau khi tỉnh rượu, Lý Thụy Tường chỉ đành chịu trách nhiệm, Tiêu Hà bèn từng bước thượng vị, từ từ lộ ra chuyện mang thai, có điều nghe Tiêu Hà nói, lúc đó Lý Thụy Tường chỉ chịu trách nhiệm chu cấp, không muốn nói với vợ con, luôn nuôi dưỡng lén lút.”

“Trên đời này đâu có bức tường nào không lọt gió, cuối cùng Trịnh Uyển Khanh trưởng thành, chuyện này cũng bị nhà họ Lý biết.”

Tiêu Hà luôn muốn cho Trịnh Uyển Khanh một môi trường sống tốt, như này có thể khiến người khác không biết được sao.

Hai người đều đoán được nguyên nhân chuyện này bại lộ, có điều mọi chuyện lúc đó đều bị Tiêu Hà phủi sạch sẽ, thậm chí còn là một người vô tội.

Tuy ba Lý thông minh, con người lại rất thật thà, đương nhiên nhận định Trịnh Uyển Khanh là con gái của mình rồi.

Tang Du từng nói, cô biết sự tồn tại của Trịnh Uyển Khanh sau khi mẹ mất, mà cái chết của mẹ Lý chính là vì biết chuyện này.

Bùi Lâm là một người đối với tình cảm suốt đời chỉ có một, giống y hệt với Lý Tang Du, lúc đó sau khi biết sự tồn tại của Tiêu Hà, chắc chắn sinh bệnh, cuối cùng rời khỏi thế gian!

“Không thể không nói, Tiêu Hà này cũng siêu, sau khi vợ của Lý Thụy Tường mất chưa được mấy tháng thì gả vào nhà họ Lý rồi.”

Điểm này cũng là điều Trịnh Mễ Á nghi hoặc, Lý Thụy Tường rõ ràng là một người trọng tình trọng nghĩa, lại làm ra chuyện như này

Lục Huyền Lâm lại rất rõ, lúc đó mất đi mẹ, Lý Tang Du luôn không vui, Tiêu Hà động tay chân ở những người xung quanh, khiến Lý Thụy Tường cảm thấy bà ta là một người mẹ tốt.

Nhiều thêm một em gái cũng có thể khiến Lý Tang Du vui lên.

Dù sao bộ mặt giả tạo của Tiêu Hà đã lừa tất cả mọi người, ngoài Lý Tang Du, lúc đó ngay cả ông ta cũng cảm thấy Lý Tang Du được chiều mà hư, cố ý làm khó.

Nghĩ tới những chuyện này thì Lục Huyền Lâm cảm thấy có hơi buồn, dòng suy nghĩ cũng càng bay càng xa.

Anh vào lúc cô đau lòng nhất, không cho cô sự quan tâm, mà là sự chỉ trích.

Có điều lúc đó, vì không để Lý Tang Du đau lòng, ba Lý cho dù biết Trịnh Uyển Khanh là con gái của mình, nhưng xưng hô đối xử vẫn rất xa cách.

Chỉ là không ngờ cuối cùng Lý Tang Du vẫn biết thân phận thật của Tiêu Hà, người thứ ba phá hoại gia đình của bọn họ thì bệnh nặng một trận.

Chuyện này xem ra cũng có điều kỳ quặc, còn về sau thì Lục Huyền Lâm đều biết.

“Người đàn ông như Lý Thụy Tường không nhiều, nhưng bị Tiêu Hà hại, thật sự là người tốt không nhận được kết quả tốt, Lý Tang Du cũng là hiếu thuận, vì ba mà luôn nhẫn nhịn hai mẹ con đó, chậc chậc, kết cục này thật là...” Thảm không nỡ nhìn.

Trịnh Mễ Á ý thức được mình đã nói tới điều cấm kỵ của Lục Huyền Lâm, lập tức dừng lại, lén liếc nhìn anh, thấy anh không tức giận mới khẽ thở phào.

Chuyện tiếp theo cô ta là cần đại phật gia này.

Mẹ nào con nấy, câu nói này áp dụng hoàn hảo trên người Tiêu Hà và Trịnh Uyển Khanh.

Lục Huyền Lâm lạnh nhạt uống ngụm hoa quả, trong lòng không có động tĩnh quá lớn, chuyện xưa đều đã qua đi, anh không muốn tiếp tục truy cứu gì nữa.

Chuyện này anh lại muốn điều tra rõ, Lý Tang Du nên biết người ba cô yêu thương không có phản bội cô và mẹ của cô.

“Vậy thì tiếp theo, cô Trịnh muốn làm gì?”

“Tôi không muốn nhà họ Trịnh trở thành nhà họ Lý thứ hai, tôi hy vọng cậu Lục có thể giúp tôi tống cổ Tiêu Hà và Trịnh Uyển Khanh ra ngoài.”

“Chuyện này... tôi không làm được.”

Trịnh Mễ Á nhíu chặt mày, là nể mặt tình cũ sao? Cô ta cảm thấy mình nhìn nhầm người rồi, thật sự tưởng rằng Lục Huyền Lâm này sẽ giúp cô ta!

“Cô Trịnh không cần nóng vội, tôi có một chuyện có thể giúp cô một tay.”

Gương mặt giận dữ của Trịnh Mễ Á không hề che đậy, loại tính cách này làm sao đối phó được Trịnh Uyển Khanh? Ngay cả anh và Lý Tang Du cũng bị xoay vòng.

“Ổ? Chuyện gì?”

“Chuyện này liên quan tới Trịnh Khôi, nếu nhà họ Trịnh không muốn trở thành nhà họ Lý, tôi cảm thấy cô Trịnh cần thiết dạy dỗ Trịnh Khôi, cũng nên bảo mẹ của cô buông bỏ Trịnh Khôi, dù sao ông ta vào bên ngoài ong bướm không chỉ một người, chuyện này tôi tin cô Trịnh biết!”

Biết, cô ta sao có thể không biết chứ? Bắt đầu từ khi Tiêu Hà xuất hiện, gia đình giả vờ yêu thương nhau của ba và mẹ đã nứt toang ở trước mặt cô ta rồi, hình tượng vĩ đại của Trịnh Khôi cũng sụp đổ.

Dù sao là người ba yêu thương cô ta, Trịnh Mễ Á làm sao nhẫn tâm?

Thấy sự kháng cự trong mắt Trịnh Mễ Á, Lục Huyền Lâm cũng không vội, tuổi của Trịnh Mễ Á còn nhỏ, chuyện cô ta trải qua cũng ít, anh hiểu được.

“Cô Trịnh, có thể trở về suy nghĩ thêm, tôi có thể đợi.”

Sau khi Lục Huyền Lâm rời khỏi, nơi đầu tiên anh đến chính là nghĩa trang, anh muốn nói cho Bùi Lâm, Lý Thụy Tường không có phản bội bà, muốn để Lý Thụy Tường biết, anh thật sự đang bảo vệ con gái của ông.

Chuyện xưa như mây khói, lời này hiện nay không có tác dụng gì cả.

Anh lại nguyện ý kiên trì tiếp.

...

Lý Tang Du thấy Lục Huyền Lâm ở ngoài cửa đến đón bọn trẻ đến trường mẫu giáo báo danh, trong lòng lại đổ mưa.

Cô không muốn hai đứa trẻ bị đối xử khác biệt, cho nên tìm một trường mẫu giáo khác, Lục Huyền Lâm đích thân đưa bọn trẻ đi báo danh, điều cô làm còn có ý nghĩa gì?

“Em yên tâm, trường mẫu giáo anh tìm, phía hiệu trưởng bọn họ đều là người chí công vô tư, sẽ không đối xử khác biệt với tụi nhỏ, người ta cũng là có chỗ dựa, không sợ.”

Tuy chỗ dựa này là anh.

Nhìn một cái thì nhìn ra suy nghĩ của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm cười giảo hoạt: “Hơn nữa, anh đưa đi, người khác không phải đều biết Mộ, Tịch có ba hay sao? Loại chuyện đó cũng sẽ không xảy ra nữa.”

“Anh...” Cô á khẩu cạn lời.

“Ba, ba đến rồi.”

Tịch nghe thấy tiếng của Lục Huyền Lâm thì chạy ra, cô bé muốn bế, hai người dưới cái nhìn của Lý Tang Du, cuối cùng chỉ dắt tay.

“Mộ, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải xuất phát rồi.” Sau khi dùng ánh mắt cảnh cáo hai người thì mới rời đi.

Còn bế, đã lớn như vậy rồi nên tự mình đi bộ, đừng hư nữa, Mộ thì nên bế nhiều.

“Mẹ thật sự nhỏ nhen, không cho phép ba bế Tịch, không phải là ghen chứ!” Tịch bĩu cái miệng nhỏ lẩm bẩm.

Ghen? Đây là học ở đâu thế? Thật sự là như vậy thì tốt rồi!

Lục Huyền Lâm dịu dàng xoa đầu của Tịch, hai người nói kế hoạch lát nữa, đương nhiên lại nhìn Lý Tang Du.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play