Thái Vũ Hàng nhẹ nhàng đáp lại, ý cười trong mắt thấm sâu đến tận đáy, từ trong ánh mắt như nở ra cả đóa hoa.

“Thật ra em muốn nhờ anh giúp một việc. Không biết anh có rảnh không?” Lý Tang Du hơi lúng túng. Cô đã cố gắng tránh ràng buộc với Thái Vũ Hàng suốt cả một khoảng thời gian rất dài rồi, lần này vẫn không thể nào ngoại lệ.

Thái Vũ Hàng nhướng mày nói với người ở bên kia điện thoại: “Anh vừa mới có được chút ngày nghỉ phép em đã đã đoán trước rồi à?”

“Anh được nghỉ sao?” Lý Tang Du ngạc nhiên hỏi.

“Ngày mai anh định đến thăm hai bé cưng nhà em để tạo bất ngờ cho chúng đây. Xem ra là không thể có bất ngờ rồi.”

“Anh đừng nói dối em, cũng đừng vì em muốn anh giúp đỡ nên mới nói thế!”

Lý Tang Du biết rất có khả năng người đàn ông này sẽ gác lại bất kỳ công việc nào chỉ để giúp cô.

“Anh nói thật mà, lừa em làm gì?”

Thái Vũ Hàng nói đi nói lại rằng mình thật sự được nghỉ phép, vô cùng kiên định với lập trường của mình.

Lý Tang Du vẫn muốn phản bác lại, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy mong đợi của Tịch Tịch, cô lại không thể phản bác thêm nữa.

Vậy là hai người chỉ đơn giản hẹn một khoảng thời gian để gặp mặt, sau đó Lý Tang Du thu dọn hành lý xuất phát.

……

Thành phố này vốn là nơi cả đời cô không muốn đặt chân đến nữa. Nếu không phải vì đây là cơ hội hiếm có để học tập thì có đánh chết cô cũng không muốn trở về đây.

Sau khi ra khỏi xe, Lý Tang Du vào cửa hàng chọn kính râm, tiện tay chọn một đôi kính màu trà, vừa đeo lên là đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Cô đứng trước gương gật đầu hài lòng, trả tiền rồi đeo kính râm rời khỏi cửa hàng.

Quận Đông Thành là nơi mà Lý Tang Du quen thuộc nhất, cô đã dành gần như toàn bộ cuộc sống sau khi kết hôn của mình ở nơi này.

Rất nhanh sau đó Lý Tang Du đã tìm được công ty mời mình. Lúc cô đến cũng là lúc sắp tan sở, nhân viên đang bận rộn chạy đông chạy tây.

Sau khi cô đến quầy lễ tân nói rõ lý do mình đến thì được đưa vào phòng họp rồi không làm gì thêm nữa.

Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không ai dẫn cô đi gặp quản lý. Cô kiên nhẫn đợi đến khi chỉ còn năm phút nữa là hết giờ làm.

Cô đẩy cửa phòng họp nhìn ra ngoài. Nam nữ nhộn nhạo, người nào người nấy đều đang làm việc của mình rất có trật tự. Đúng lúc bắt gặp một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi trông khá nghiêm túc đi tới trước mặt mình, Lý Tang Du liền lấy dũng khí gọi người đó lại.

“Chị gì ơi?”

“Cô đang gọi tôi à?” Người kia bị gọi lại, thấy là người lạ thì hơi khó hiểu: “Công ty gần đây không tuyển người mới mà nhỉ? Cô là ai?”

“Tôi đến từ chi nhánh để báo cáo, muốn hỏi chị văn phòng quản lý ở đâu để tôi đi chào hỏi trước.”

Lý Tang Du mỉm cười, vì đã làm mẹ nên khuôn mặt cô tuy xinh đẹp nhưng không có tính công kích, người bình thường nhìn vào chỉ cảm thấy cô rất dịu dàng, nền nã.

Người kia buông lỏng cảnh giác với cô, nghĩ đến việc có lẽ cô tìm quản lý có chuyện gì nên liền chỉ đường cho Lý Tang Du.

Lý Tang Du vừa định nói lời cảm ơn thì người kia lại như nghĩ ra điều gì đó.

Người đó cau mày nói: “Không phải bình thường chi nhánh sẽ đến trụ sở báo cáo vào tháng tám sao? Sao năm nay lại tới sớm hơn hai tháng vậy?”

Lý Tang Du cũng không biết trả lời ra sao: “Năm nay tôi mới vào công ty, không biết ở trụ sở chính lại có quy tắc bất thành văn như vậy.”

“Người mới? Tại sao chi nhánh lại cử người mới đến đây?” Người kia càng lấy làm khó hiểu hơn, thậm chí ánh mắt nhìn Lý Tang Du còn trở nên cảnh giác.

Lý Tang Du cứng họng không biết nói sao, nhưng sự thật đúng là đích thân quản lý đã giao nhiệm vụ này cho cô. Sao bây giờ cô lại như thể được người ta phái tới đây làm gián điệp thế này?

Khi hai người còn đang trong tình cảnh bối rối thì Quản lý Lý từ xa nhìn thấy Lý Tang Du, anh ta liền vỗ tay thầm nghĩ không ổn rồi, sáng ra bận rộn quên thu xếp cho cô gái này mất tiêu.

“Tang Du phải không?” Quản lý Lý cao giọng nói.

Lý Tang Du nghe thấy liền nhìn qua, không biết là ai, cô chỉ lễ phép đáp một tiếng.

“Quản lý Lý, anh có biết cô này ư?”

Đồng nghiệp nữ kia vẫn cảnh giác, cho dù Lý Tang Du nói rất trôi chảy, nhưng bởi vì không phù hợp với lẽ thường của công ty nên cô ấy vẫn lựa chọn cẩn thận thì hơn.

Đang lúc nói chuyện, quản lý Lý đã rảo bước đi tới, gây ra một trận náo động nhỏ trong văn phòng, rồi chớp mắt đã yên bình trở lại.

“Tôi biết. Cô ấy được chi nhánh phái tới. Tiểu Trịnh, cô cứ đi làm việc của cô đi. Tang Du để tôi.”

Quản lý đã lên tiếng thì một nhân viên nhỏ bé như cô ấy cũng không tiện giữ mãi người ta không thả, cho nên chỉ quay lại nở một nụ cười tỏ ý xin lỗi với Lý Tang Du rồi ôm tài liệu rời đi.

Còn quản lý Lý thì đưa Lý Tang Du vào phòng làm việc, đầu tiên khách khí rót cho cô một cốc nước ấm trước, sau đó mới mở miệng, vẻ mặt ôn hòa.

“Tang Du, hôm nay cô mới đến đây, giờ cũng sắp đến giờ tan sở rồi. Như vậy đi, cô đi tàu xe mệt mỏi, chi bằng để sáng mai đến đây bắt đầu công việc nhé.”

Tàu xe mệt mỏi à?

Chỉ mất một giờ cũng có thể gọi là tàu xe mệt mỏi sao? Lý Tang Du không khỏi cười khổ trong lòng. Là do quản lý quá chu đáo hay là do đang bận rộn không muốn thu xếp công việc cho cô ngay?

“Nhưng quản lý à...” Lý Tang Du không muốn từ bỏ nên tiếp tục vặn lại.

Cô không muốn đợi đến mai, cô muốn kết thúc chuyến công tác này và trở về càng sớm càng tốt.

Ở đây, cô luôn cảm thấy người khác đang nhìn mình, một người đã chết trong lời đồn ở thành phố này mà giờ lại còn sống sờ sờ đứng ở đây.

Phải là chuyện hãi hùng đến cỡ nào chứ.

Cũng có thể sẽ khiến người nào đó có ý đồ đánh động tới nhà họ Lục, như vậy thì cuộc sống của cô sẽ không yên ổn nữa, cô thầm nghĩ.

Quản lý Lý lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên vầng trán bóng láng, giả bộ bình tĩnh, lấy uy nghiêm khi nói chuyện với những nhân viên cấp dưới ra.

“Cứ như thế nhé Tang Du, đừng phản bác nữa. Tôi còn rất nhiều việc phải làm, cô cứ về nghỉ ngơi trước đi.”

Anh ta cảm thấy cực kỳ khó xử, nếu anh ta quá cứng rắn rồi sau này bị Lý Tang Du ghi thù thì cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng nếu anh ta không cứng rắn thì sẽ không thể hoàn thành chuyện cấp trên giao phó, cũng sẽ chẳng hay ho gì.

Cuối cùng quản lý Lý cũng đã nói được điều cần nói, sau đấy lại nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex dởm trên tay, đã đến giờ tan sở rồi.

“Cô xem đi, giờ đã là năm giờ ba mươi lăm, hết giờ làm được năm phút rồi.”

Lý Tang Du còn có thể nói gì được nữa? Cô vén mái tóc dài mềm mại trên vai ra sau tai, đành phải đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của anh ta.

Ra đến bên ngoài công ty, Lý Tang Du vẫn còn hơi bối rối, thế này coi như là gián tiếp cho cô nghỉ nửa ngày sao? Cô đã định nếu không có việc gì khác thì sẽ quay về ngay sau khi hoàn thành công việc.

Không ngờ bây giờ thời gian lỡ dở, còn phải ở lại thành phố một đêm.

Lý Tang Du đeo chiếc kính râm màu trà lên rồi không do dự nữa. Cô kéo chiếc vali nhỏ của mình, bắt taxi đến một khách sạn mà cô khá quen.

Quản lý Lý đứng trước cửa sổ kính sát đất nhìn tận mắt cảnh cô bắt taxi. Khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì anh ta mới lấy điện thoại di động ra gọi.

“Cô ấy đã tới rồi. Đúng như theo những gì anh nói, tôi đã cố gắng lôi kéo cô ấy ở đây lâu hết mức có thể.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà quản lý Lý gật đầu lia lịa.

“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ khách sáo, sẽ không để cho cô ấy phải chịu cực đâu.”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play