Lý Mộ không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, cậu bé có thể cảm nhận được thân thể Lục Huyền Lâm đang run rẩy rất nhẹ.
“Trước khi chết mà cô ấy cũng không muốn gặp chú, không cho chú gặp cô ấy, không cho chú chạm vào cô ấy... chú không có hình ảnh của cô ấy, không biết là cô ấy thích cái gì, ghét cái gì... trong phòng trống rỗng, chú thường xuyên nhìn cái chén mà cô ấy đã dùng đến ngẩn người, nhìn cái lược ở trên bàn đến thất thần, ôm lấy con gấu bông mà cô ấy thích đến thẩn thờ...”
“...”
“Chú thật là đáng chết, một cô gái tốt như thế, vậy mà chú lại không biết cách trân trọng, vậy mà chú lại đi bảo vệ một người phụ nữ nham hiểm trăm phương nghìn kế, lần nào cũng để cô ấy trơ mắt nhìn chú che chở cho những người phụ nữ khác, chắc chắn là lòng của cô ấy rất đau...”
“...”
“... bây giờ lòng chú rất đau, rất rất đau... tất cả đều đã quá muộn, muộn đến nổi chú không có bất cứ cơ hội gì để bù đắp và sửa chữa lỗi lầm... không còn cơ hội, không còn nữa...”
Lý Mộ có thể cảm nhận được thân thể anh run rẩy dữ dội, anh đang liều mạng kiềm chế tiếng khóc và nỗi đau của mình.
“Chú ơi...” Trong lòng Lý Mộ rất khó chịu, khó chịu chưa từng có, rất muốn nói cho anh biết rằng mẹ vẫn còn chưa chết. Nhưng mà vừa mới nghĩ tới ba làm tổn thương mẹ, cuối cùng, lời muốn nói đến bên miệng lại chạy ngược vào trong.
Thân thể đang run rẩy của Lục Huyền Lâm dưới sự kiềm chế đã từ từ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ổn định cảm xúc: “Mộ, chú để cháu chê cười rồi.”
Đã trôi qua nhiều năm, anh đã học được cách khống chế tâm trạng của mình, không ngờ là ngày hôm nay lại mất khống chế trước mặt một đứa nhỏ, ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới.
“Cháu đã đi khỏi mẹ mình lâu như thế rồi, tìm không thấy cháu, cô ấy sẽ sốt ruột, cháu mau trở về đi.” Lau khô nước mắt, Lục Huyền Lâm đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác của người làm ba làm mẹ, đó chính là lo lắng.
“Vâng ạ.”
Lục Huyền Lâm buông lỏng Lý Mộ trong ngực ra, cho dù không nỡ đi nữa thì cũng không thể để mẹ người ta lo lắng.
“Chú ơi, cháu đi đây.” Lý Mộ ngoan ngoãn phất tay với anh.
“Chờ đã.” Lục Huyền Lâm đứng dậy nhặt cái dù nhỏ ở dưới đất lên che Lý Mộ khỏi cơn mưa: “Đừng để mình bị mắc mưa nữa, là do chú hại cháu phải dầm mưa lâu như thế, sau khi về nhà nhất định phải tắm nước nóng, đừng để mình bị cảm lạnh.”
“Cảm ơn chú.” Lý Mộ cầm lấy cây dù che mưa, đi về phía Lý Tang Du.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần dần đi xa, trái tim của Lục Huyền Lâm càng ngày càng lạc lõng.
Chắc chắn là đời này anh sẽ cô độc đến già...
...
“Cái gì? Ở nghĩa trang?” Vừa mới nghe nói tổng giám đốc đến nghĩa trang, thiếu chút nữa là A Minh đã nhảy dựng lên.
Đến bây giờ, sự bình tĩnh của Lục Huyền Lâm đều để cho người khác tưởng rằng anh đã thay đổi tính tình, không ngờ tới ngày hôm nay tổng giám đốc lại bắt đầu tùy hứng.
“Còn kêu gào cái gì nữa, đi nhanh lên đi.” Elise cũng không dám chậm trễ, lôi kéo A Minh ra khỏi công ty, chạy thẳng đến nghĩa trang.
Hiện tại tổng giám đốc chính là trọng điểm giám sát của bọn họ, không phải, là đối tượng bị giám sát, chỉ sợ không biết lúc nào anh lại xuất hiện ảo giác gặp phải nguy hiểm.
Lúc hai người đến nghĩa trang, nhìn thấy cảnh tượng Lục Huyền Lâm ôm một đứa bé.
Hình ảnh như thế, không chỉ làm cho nghĩa trang lạnh lẽo mà còn làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.
Hai người không dám làm phiền Lục Huyền Lâm, ai có thể đoán được tâm trạng hiện tại của anh, nếu như lại nổi giận, vậy thì thật sự chịu không nổi.
“Elise nói xem, đứa nhỏ mà tổng giám đốc đang ôm là ai thế, sao tôi chưa gặp?” Hai mắt A Minh không rời đứa nhỏ.
“Điều mà tôi đang cảm thấy hứng thú không phải là đứa bé đó là ai, mà là tại sao tổng giám đốc lại ôm con của người ta?” Elise cũng nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ.
A Minh sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ mà nói: “Nếu như mợ chủ còn sống, chắc là con cũng lớn như thế.”
Hai người đang nấp trong bóng tối, không dám lộ diện, cứ nhìn Lục Huyền Lâm như thế.
Mãi cho đến khi đứa nhỏ đi rồi, Lục Huyền Lâm cũng bắt đầu đi về, hai người mới đi ra ngoài, nhưng mà từ đầu đến cuối chỉ dám đi theo phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định.
Đi ra khỏi nghĩa trang, sau khi lên xe, Lục Huyền Lâm hỏi: “Lịch trình tiếp theo là gì?”
“Tổng… tổng giám đốc, ngày hôm nay anh không nghỉ ngơi hả?” Trong trí nhớ của A Minh, mỗi lần tổng giám đốc nhà mình trở về từ nghĩa trang thì tâm trạng sẽ chùng xuống, không muốn để ý tới ai, chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Không ngờ là ngày hôm nay đã phá lệ.
Lục Huyền Lâm nhìn thoáng qua A Minh.
Chỉ là một ánh mắt này, A Minh liền biết tổng giám đốc sẽ không nghỉ ngơi: “Địa điểm tiếp theo là khách sạn Ký Châu.”
“Gặp ai?”
“Trịnh Khôi, tập đoàn Trịnh thị.” Thấy sắc mặt của Lục Huyền Lâm có hơi thay đổi, A Minh vội vàng nói: “Nếu không thì để hôm nào đó rồi hẵng gặp.”
Elise ở một bên cũng kinh hồn bạt vía, tổng giám đốc vừa mới đi thăm Lý Tang Du xong lại liền đi gặp ba của Trịnh Uyển Khanh, chỉ sợ là cho dù tính tình có tốt đi nữa thì cũng sẽ nổi giận.
“Lái xe đi.” Lục Huyền Lâm không nhiều lời, trực tiếp ra lệnh.
Hai thư ký đi theo Lục Huyền Lâm nhiều năm như thế, đương nhiên biết ý của tổng giám đốc nhà mình đó chính là trực tiếp đến khách sạn Ký Châu.
A Minh đạp mạnh chân ga, lái xe rời khởi nghĩa trang.
Lục Huyền Lâm vừa mới đi không bao lâu, Lý Tang Du vừa thăm mẹ xong đã đi đến trước mộ của ba.
Lý Mộ cũng đã trở về bên cạnh cô, trong đầu vẫn còn nhớ đến bộ dạng khóc lóc đau lòng của Lục Huyền Lâm, cậu bé rất muốn nói với mẹ mình, nhưng mà vừa nghĩ tới Lục Huyền Lâm vẫn luôn nói xin lỗi, cậu bé lại nhịn được.
Lý Tang Du nhìn ảnh chụp trên mộ ba, không khỏi thở dài một hơi: “Ba ơi, con đến đây thăm ba này, còn dẫn theo cháu ngoại Mộ của ba nữa. Mộ và Tịch đều rất ngoan, rất thông minh, nếu như ba còn ở trên đời, chắc chắn ba sẽ thích bọn nó vô cùng... có phải là bây giờ ba và mẹ đã gặp nhau rồi không? Lần này nhất định phải đối xử tốt với mẹ đó nha, không thể chọc giận làm mẹ đau lòng nữa đâu. Ba vĩnh viễn là ba của con, cho dù có phạm phải sai lầm lớn đến đâu thì con gái cũng tha thứ cho ba.”
Lý Mộ im lặng đứng ở bên cạnh nhìn sườn mặt mẹ mình, tại sao mọi người đều làm tổn thương mẹ, mẹ tốt như thế, tại sao lại phải làm tổn thương mẹ cơ chứ?
Lúc này, cậu bé thật sự rất may mắn vì mình đã không nói thân thế với Lục Huyền Lâm, không phá hỏng cuộc sống yên tĩnh hiện tại của mẹ, cậu bé hy vọng mẹ có thể sống một cuộc sống vui vẻ, không bị người khác quấy rầy.
...
Trong khách sạn Ký Châu, Trịnh Khôi ở đây, Trịnh Uyển Khanh cũng có mặt.
Lúc hai vị thư ký nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh, cả hai đều có một suy nghĩ ông trời không có mắt.
Dựa vào cái gì mà Lý Tang Du hiền lành thiện lương chết sớm, mà Trịnh Uyển Khanh cướp đi mọi thứ của Lý Tang Du lại có thể sống tốt như thế?
Hiện tại, cả người Trịnh Uyển Khanh đều là vẻ rạng rỡ, cô ta cẩn thận trang điểm, tỉ mỉ chọn quần áo, lại càng làm nổi bật sự xinh đẹp của cô ta.
“Tôi biết Trịnh Khôi hẹn tổng giám đốc là có mục đích mà, quả nhiên là vì Trịnh Uyển Khanh.” Từ tận trong đáy lòng, Elise vô cùng chán ghét loại phụ nữ già mồm mà dối trá.
“Tôi thật sự không hiểu tại sao một người phụ nữ như vậy mà có thể sống thoải mái an nhàn đến thế?” A Minh hoàn toàn đứng về phía Elise.
Lúc hai người nhỏ giọng thì thầm với nhau, Trịnh Uyển Khanh đã quấn lấy Lục Huyền Lâm.
“Lục Huyền Lâm, anh nhìn xem em có đẹp không?” Trịnh Uyển Khanh cố ý bày ra một tư thế quyến rũ trước mặt Lục Huyền Lâm.
Ngày hôm nay, cô ta vẫn mặc đồ theo phong cách thanh lịch phù hợp với khí chất dịu dàng, bởi vì anh thích như vậy.
Từ đầu đến cuối, Lục Huyền Lâm đều không thèm nhìn Trịnh Uyển Khanh cái nào, ánh mắt của anh chỉ đặt trên tách trà trước mặt mình.
Cẩn thận ăn diện một phen mà lại không hấp dẫn lực chú ý của người mà mình muốn, sao Trịnh Uyển Khanh có thể cam lòng, cô ta đảo mắt, không ngừng chớp chớp mắt với Trịnh Khôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT