Đây là cuộc sống mà Thái Vũ Hàng hằng mong ước, có vợ ở bên cạnh, có con cái xung quanh mình, cuộc sống bình yên mà tươi đẹp.

Mùi vị đồ ăn truyền đến từ trong phòng bếp thật sự khiến cho người ta không dám ca ngợi, Thái Vũ Hàng xắn ống tay áo, cầm lấy cái muôi ở trong tay cô: “Để anh làm cho.”

Trong nhà đã hết 3/4 người chê bai tay nghề nấu ăn của Lý Tang Du, ngoại trừ Lý Tịch dám nói thật ra thì hai người khác đều dùng hành động và sắc mặt của mình để ám chỉ sự chê bai.

Lý Tang Du biết thân biết phận, không tiếp tục kiên trì, giao phòng bếp lại cho anh ta.

Cô rảnh việc, lập tức để mắt tới Lý Tịch: “Tịch đến đây, mẹ nói cho con biết cái gì gọi là nhân sinh.”

Mặc dù Lý Tịch chỉ mới có năm tuổi, nhưng mà thông minh tuyệt đỉnh, nghe thấy lời này thì liền biết nguy hiểm ập tới, vội vàng chạy đến bên cạnh Thái Vũ Hàng, vô cùng đáng thương mà lắc lắc đầu với Lý Tang Du đang đuổi theo mình: “Mẹ ơi, đừng có nói chuyện nhân sinh nữa.”

Thái Vũ Hàng một tay che chở đứa nhỏ: “Đừng có dọa Tịch.”

Lý Tang Du chống nạnh, híp mắt lại, đây là đang nghịch thiên đúng không? Lý Tịch hở động một chút là tìm ô dù, Thái Vũ Hàng hở động một chút là phá hỏng hình tượng người mẹ hiền từ của cô, cô có thể nhẫn nhưng không thể nhịn.

Lúc cô sắp đi đến gần Lý Tịch, Lý Mộ lại dùng hai cái tay nhỏ chống cằm mình, rồi nở một nụ cười: “Mẹ ơi, chú ý hình tượng từ mẫu, hình tượng đó.”

À!

Được lắm, hình tượng!

Lý Tang Du từ bỏ hình tượng một người mẹ hung dữ, đổi thành hướng đi dịu dàng: “Tịch, mẹ yêu con mà.”

Vừa nhìn thấy nụ cười hiền từ trên mặt Lý Tang Du, Lý Tịch lập tức thả lỏng sự phòng bị trong lòng, đầu vùi vào trong ngực cô: “Tịch cũng yêu mẹ.”

“Con cũng yêu mẹ.” Lý Mộ cũng nói theo.

Hai tay Lý Tang Du một tay ôm một đứa bé, nụ cười nở trên môi: “Mẹ yêu hai đứa các con hơn.” Nói xong, cô lại hôn bên trái rồi hôn bên phải, hôn bên phải xong lại hôn bên trái: “Mẹ không cầu mong gì khác, chỉ hi vọng mỗi ngày nhìn hai đứa trưởng thành, bình an khỏe mạnh là mẹ đã vui lòng rồi.”

Có đôi khi, Lý Tang Du có một suy nghĩ khiến cô sợ hãi, nếu như lúc đó thật sự bỏ hai đứa nhỏ trong bụng, vậy thì làm sao bây giờ có một cuộc sống hạnh phúc như thế?

Cho nên, cô may mắn, rất là may mắn.

“Bọn con có yêu ba không nào?” Thái Vũ Hàng đúng lúc xen vào một câu.

“Tịch yêu ba như là yêu mẹ.” Lý Tịch ngọt ngào đáp lời.

Lý Mộ thì không nói câu nào.

So sánh với Lý Tịch, đường như là Lý Mộ có hơi trưởng thành quá rồi, ít nhất là so sánh với những đứa nhỏ cùng lứa, cậu bé xem như là người trưởng thành nhất.

Thật ra thì hai anh em này đều biết Thái Vũ Hàng không phải là ba ruột của mình, chỉ là suy nghĩ của Lý Tịch tương đối giản đơn, chỉ cần đối xử tốt với cô bé, vậy thì cô bé cũng sẽ thân thiết với người đó. Lý Mộ thì có nguyên tắc của mình, cậu bé chỉ chấp nhận lý lẽ cứng nhắc, cho dù ba mình có là ai đi nữa thì cậu bé vẫn chưa từng kêu Thái Vũ Hàng một tiếng ba, cái tiếng ba này đối với cậu bé chính là thần thánh.

Cậu bé biết Thái Vũ Hàng đối xử với hai đứa rất tốt, không gọi ba không có nghĩa là cậu bé không biết ơn. Bây giờ cậu bé còn chưa có năng lực báo đáp lòng tốt của Thái Vũ Hàng đối với hai đứa, mọi thứ phải chờ cậu bé lớn lên đã.

Có rất nhiều thứ Lý Mộ đều hiểu nữa vời có đôi khi muốn biểu đạt, nhưng bởi vì quá nhỏ mà không thể tìm thấy cách diễn đạt, dần dần liền dưỡng thành thói quen im lặng.

“Mộ, con có yêu ba không.” Nhận được câu trả lời của Lý Tịch, Thái Vũ Hàng lại hỏi Lý Mộ.

Lý Mộ nhẹ gật đầu, không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, hoàn toàn chính là bộ dạng của ông cụ non.

Đa phần đều là Thái Vũ Hàng dỗ dành Lý Mộ, anh ta không hi vọng Lý Mộ cảm thấy lạc lõng, cho dù Lý Mộ rất ít khi nhiệt tình với anh ta, anh ta cũng không thèm để ý chút nào.

Bọn họ chính là con của anh ta.

Nhiều năm như thế, Lý Tang Du vẫn không xem anh ta như là một nửa của mình, nhưng mà anh ta không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, ở bên cạnh bọn nhỏ, đây chính là thỏa mãn lớn nhất trong lòng anh ta. Anh ta không cần có kết quả gì hết, chỉ cần quá trình.

Nếu như so sánh thì Lục Huyền Lâm không có may mắn như thế, anh thậm chí còn không biết mình có con.

Đây chính là trải nghiệm mà Thái Vũ Hàng cảm thấy rất tự hào.

Không lâu lắm, mấy món ăn thơm phức được bưng lên bàn, bọn nhỏ thèm nhỏ dãi, nhưng mà bọn nó không dám động đũa trước, chỉ có thể trông mong nhìn Lý Tang Du.

“Được rồi bọn con không cần phải nhìn mẹ đâu, đói bụng thì cứ ăn nhanh lên đi.” Đối diện với mấy món ăn đủ sắc đủ vị như thế này, Lý Tang Du không có lời nào để nói.

Đây chính là nhược điểm của cô, là tiếc nuối nhất trong đời mình.

Có đôi khi, cô thường suy nghĩ có phải là mình thiếu mất một sợi dây trí tuệ, từ lúc tiểu học, cô học cái gì cũng nhanh, nhưng mà chỉ có học nấu ăn là không được.

Lý Tang Du đã lên tiếng, đương nhiên Lý Tịch sẽ không khách khí, bưng cái bát nhỏ bằng gỗ của mình, chép chép bắt đầu ăn, trong miệng vẫn không quên hỏi một câu: “Coi như là mẹ biết... anh ơi, dùng từ gì để hình dung mẹ đây?” . Truyện Gia Đấu

Dù sao cũng là song bào thai, tâm linh tương thông là thứ mà người thường không có, Lý Mộ nhàn nhạt tiếp lời: “Thẹn với lòng.”

Nghe xong lời này Lý Tang Du mở to hai mắt: “Này, mẹ nói chứ, có phải hai đứa con hợp lại chọc mẹ có đúng không?”

Lý Tịch lập tức tìm ô dù bảo vệ cho mình: “Ba ơi, bọn con nói đúng hay là không đúng?”

“Đúng, đương nhiên là đúng rồi. Có ba ở đây, chắc chắn ngày nào cũng có thể để cho hai đứa con ăn no căng cả bụng.” Thái Vũ Hàng cam tâm tình nguyện trở thành pháo hôi cho Lý Tịch.

Lý Tịch vui vẻ vỗ tay: “Hay quá, ba là tốt nhất.”

Lý Tang Du không có cách nào xen lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai ba con một xướng một họa nói trái ý mình, còn không có cách nào phản bác.

“Mộ, con thì sao? Con cũng suy nghĩ giống như Tịch hả?” Lý Tang Du hỏi Lý Mộ.

Lý Mộ không trả lời, chỉ là vội vàng bới cơm, cậu bé dùng hành động để trả lời cô rất rõ ràng.

Thật là chán quá đi! Lý Tang Du trợn mắt thở dài.

Đối với tay nghề của Thái Vũ Hàng, Lý Mộ âm thầm nhấn like trong lòng.

Bị hai đứa bé xem thường, Lý Tang Du thua mà không chịu phục, nếu như cứng rắn không được thì phải mềm mỏng. Dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng làm cho mắt mình đỏ lên, thấy sắp rơi nước mắt, lại dùng giọng nói ấm ức không chịu được mà cất lời: “Mẹ mang thai hai đứa mười tháng, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hai đứa, không có công lao cũng có khổ lao. Bây giờ cánh của hai đứa cứng cáp rồi, có núi để dựa, bắt đầu bắt nạt mẹ: “

Lý Tịch buông thìa xuống, dùng cái tay nhỏ sờ sờ mặt Lý Tang Du.

Động tác này làm Lý Tang Du mừng thầm, tưởng kế hoạch đã thành công, quả nhiên nước mắt mới chính là vũ khí lợi hại nhất.

“Mẹ ơi, mẹ phải chấp nhận sự thật, đồ ăn của mẹ thật sự không thể ăn được, ngay cả nhìn cũng không thể nhìn.”

Một giây trước còn đang mừng thầm, một giây sau, Lý Tang Du liền nghe thấy âm thanh làm mình tan nát cõi lòng.

“Tịch...”

“Được rồi, đừng có chơi trò tâm lý với trẻ con nữa, em không phiền hả.” Thái Vũ Hàng bưng món cuối cùng lên trên bàn, giống như bố thí mà vỗ vỗ an ủi cô: “Ăn có ngon không?”

Lý Tang Du mang theo tâm trạng phức tạp, đau khổ, nhưng mà lại không có cách nào cải lại sự thật, ngậm đắng nuốt cay nhẹ gật đầu: “Ngon.”

“Nếu như ngon thì ăn nhiều thêm một chút, trong nhà chỉ cần có một đầu bếp đẳng cấp là được rồi, thêm một người cũng không được.” Nụ cười trên mặt Thái Vũ Hàng càng thêm sáng lạn, không ai tranh giành phòng bếp với anh ta, như vậy mới độc nhất vô nhị.

Sụp đổ chưa?

Sụp đổ rồi!

Lúc này, nội tâm của Lý Tang Du đã hoàn toàn sụp đổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play