Hai chữ nổ chết làm trái tim của Thái Vũ Hàng mãnh liệt co rút: “Cô ấy... đang ở đâu?” Đó chính là câu nói đầu tiên mà anh ta dùng hết toàn lực mới có thể nói ra.
Anh ta muốn gặp cô, lại sợ gặp cô.
“Cái này phải hỏi chủ nhiệm Phùng rồi, chúng tôi không biết nữa.”
“Phải tìm chủ nhiệm Phùng bằng cách nào?”
“Để tôi dẫn anh đi.” Đột nhiên lại có một giọng nói chen vào.
Thái Vũ Hàng ngẩng đầu nhìn lên, đối phương là một cô gái, nhưng mà anh ta không quen biết.
“Anh là Thái Vũ Hàng có đúng không?” Tiền An Na nhìn người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang trước mặt.
Trong mắt Thái Vũ Hàng lóe lên một tia kinh ngạc, anh ta ăn mặc như vậy mà còn có người có thể nhận ra anh ta.
Bây giờ anh ta không có thời gian để suy nghĩ nhiều thứ, một lòng muốn tìm kiếm Lý Tang Du.
Lúc nghe thấy Lý Tang Du xảy ra chuyện, thiếu chút nữa là anh ta đã ngã quỵ tại chỗ.
Cho đến bây giờ, anh ta cũng không ngờ tới là Lý Tang Du lại ra đi sớm như thế.
Anh ta đã từng bước đến địa ngục, cũng đã từng vật lộn với thần chết, nhưng mà anh ta đã thắng, đã sống sót.
Lý Tang Du, tại sao em lại không vượt qua?
Sau khi sống lại, anh ta một lòng muốn tìm cô báo thù, muốn tra tấn cô, ai ngờ khi gặp lại cô một lần nữa, anh ta vẫn mê đắm cô như cũ, không thể tự kiềm chế mình, anh ta đã quên mất mục đích cuối cùng của mình từ lâu rồi.
Lý Tang Du đã bỏ rơi anh ta một lần, bây giờ lại bỏ rơi anh ta lần thứ hai, anh ta không thể tha thứ.
Y tá đi rồi, chỉ còn lại anh ta và Tiền An Na.
Tiền An Na chậm chạp mãi không dẫn anh ta đi tìm chủ nhiệm Phùng, mà là dò xét Thái Vũ Hàng một hồi.
“Đưa tôi đi tìm chủ nhiệm Phùng, nhanh lên đi.” Thái Vũ Hàng bị người khác nhìn chằm chằm như khỉ, có chút mất kiên nhẫn, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, còn gặp phải một người có tính cách chậm chạp, anh ta không thể chờ đợi.
“Tìm chủ nhiệm Phùng làm cái gì, tôi có thể trực tiếp dẫn anh đi gặp người mà anh muốn gặp, có điều là... tôi có một chuyện muốn hỏi anh.” Tiền An Na không vội vàng, không hoảng loạn.
“Tôi không có thời gian rảnh đâu.” Thái Vũ Hàng nói xong, liền đi lên lầu tìm hết từng phòng từng phòng một, anh ta phải tìm ra chủ nhiệm Phùng đó.
“Anh có phải là Lâm Bách Thần không?”
Câu nói đột ngột của Tiền An Na giống như là một cánh tay đang kéo bước chân của Thái Vũ Hàng.
“Cô là ai?” Trong giọng nói của Thái Vũ Hàng có chút giật mình.
“Tôi là em họ của Lục Huyền Lâm, Tiền An Na.”
Chút cảnh giác thoáng hiện qua trong mắt Thái Vũ Hàng.
“Căng thẳng như vậy làm cái gì, tôi mà muốn hại anh thì sẽ không dẫn anh đi gặp Lý Tang Du đâu.” Tiền An Na cười nói.
“Rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?”
“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không thì sẽ không gặp được Lý Tang Du.” Tiền An Na nói chuyện rất ngắn gọn, rõ ràng.
“Đúng vậy, tôi chính là Lâm Bách Thần.” Thái Vũ Hàng không hề do dự mà thừa nhận, đây chính là bí mật lớn nhất của anh ta, vì để có thể gặp được Lý Tang Du, anh ta tình nguyện nói ra.
Tiền An Na hài lòng gật đầu: “Được rồi, tôi không nhìn lầm anh, đi theo tôi.”
Thông qua phương thức đặc biệt, cô ta đã điều tra ra được thân phận thật sự của Thái Vũ Hàng, một người lại có thể vì Lý Tang Du mà tự sát, cô ta rất bội phục, có thể giao Lý Tang Du vào tay anh ta, cô ta rất yên tâm.
“Tang Du đang mang thai.”
Thái Vũ Hàng đi theo sau lưng cô ta cứng đờ cả người, cảm giác phẫn nộ tuôn trào trong hốc mắt, đôi chân lảo đảo.
Tin tức này giống như rét vì tuyết lạnh vì sương, nó đã kích anh ta.
Tiền An Na dừng chân: “Anh sẽ ghét bỏ chị ấy à?”
“Tất cả quá trễ rồi.” Trong giọng nói của Thái Vũ Hàng có sự kiềm chế đến nghẹn ngào.
“Anh chỉ cần trả lời tôi, anh có ghét bỏ chị ấy không?”
Thái Vũ Hàng lắc đầu: “Sẽ không, mãi mãi cũng không ghét bỏ.”
Lý Tang Du yêu tiền như thế, vì tiền mà vứt bỏ anh ta, anh ta cũng không hề ghét cô, có con thì sao chứ? Chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ coi đó như là con ruột của mình.
Nhưng mà còn có khả năng này không đây?
Cô đã chết rồi, đã mang theo đứa bé đi cùng...
Một giọt nước mắt nhỏ xuống, đọng lại trên sàn nhà.
Tiền An Na lại lộ ra biểu cảm hài lòng, lúc này không nói gì thêm, dẫn Thái Vũ Hàng rẻ ngoặc bảy tám lần rồi đi đến một căn phòng vắng vẻ ở phía sau bệnh viện thì mới dừng lại.
“Vào trong đi.” Tiền An Na đẩy cửa phòng ra.
Còn chưa bước vào, Thái Vũ Hàng liền nghe thấy âm thanh “tích tích tích”, là âm thanh ổn định mà có tiết tấu của điện tâm đồ phát ra.
Thái Vũ Hàng lại cứng còng cả người, là âm thanh chỉ có người sống mới có thể phát ra.
Anh ta đột ngột quay đầu lại nhìn về phía Tiền An Na đang đứng dựa ở cửa.
Tiền An Na nhướng mày: “Như anh suy nghĩ đó.”
Thái Vũ Hàng lập tức tháo nón và khẩu trang ra, trên mặt của anh ta đầy niềm vui, không tiếp tục do dự nữa mà bước nhanh đi vào trong phòng.
Người đang nằm trên giường trong phòng bệnh chính là Lý Tang Du mà tất cả mọi người cho rằng cô đã bị nổ chết.
“Tang... Tang Du.” Thái Vũ Hàng nhẹ giọng gọi người ở trên giường, giọng nói của anh ta đang phát run, thân thể cũng không ngừng run rẩy, bàn tay cũng không vững vàng.
Lý Tang Du ở trên giường mang theo mặt nạ dưỡng khí, vẫn còn chưa tỉnh lại.
Niềm vui mất đi mà lại có được đánh thẳng vào mỗi một tế bào của Thái Vũ Hàng, anh ta dùng bàn tay run rẩy nhẹ nhàng nâng cô lên, anh ta muốn cảm nhận sự tồn tại của cô, nhiệt độ của cô, mới có thể khiến anh ta thấy rằng không phải là mình đang nằm mơ.
Khí tức quen thuộc, nhiệt độ cơ thể ấm áp, tất cả đều đang nói cho anh ta biết đây là thật.
Nước mắt anh ta giống như những hạt châu bị đứt, mãnh liệt rơi xuống.
Anh ta khóc rống lên, ôm chặt lấy cô, tự lẩm bẩm: “Tang Du, rốt cuộc em đã chiến thắng thần chết rồi, cảm ơn em, cảm ơn...”
Tiền An Na lẳng lặng nhìn mọi thứ, nếu như anh họ đã không có phúc có được Lý Tang Du, vậy thì cũng chỉ có thể giao Lý Tang Du cho người biết cách trân trọng cô.
Thái Vũ Hàng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đây cũng chính là quyết định mà cô ta đã nghĩ ra sau khi biết Lý Tang Du được cứu sống, cô ta đã thương lượng với bác sĩ chủ nhiệm Phùng, là chiến hữu cũ của ba mình, nhờ ông ta đến để biểu diễn một tiết mục báo tin Lý Tang Du đã chết.
“Anh có thể mang đến hạnh phúc cho chị ấy không?” Tiền An Na hỏi.
“Sẽ.” Thái Vũ Hàng đáp một cách kiên định.
Quả nhiên là cô ta không chọn lầm người.
Tiền An Na ra dấu ok: “Anh đưa chị ấy đi đến nơi mà chị ấy muốn đến, làm chuyện mà chị ấy muốn làm.”
“Cảm ơn cô.” Đây chính là lời cảm ơn chân thành nhất trong cả đời này của Thái Vũ Hàng.
“Không cần phải cảm ơn tôi, là do Tang Du kiên cường, đến gần cái chết mà vẫn có thể chịu đựng được.” Nói xong, cũng không đợi Thái Vũ Hàng trả lời, Tiền An Na phất phất tay đi khỏi.
Thái Vũ Hàng cảm kích nhìn thoáng qua bóng lưng Tiền An Na.
Cánh cửa chầm chậm đóng lại, trong phòng trở thành thế giới hai người, chỉ có anh ta và Lý Tang Du.
Thế giới thanh tĩnh, yên bình.
Trái tim cũng bình yên hơn.
Thái Vũ Hàng cưng chiều nhìn gương mặt tĩnh lặng ngủ say trước mắt mình, khẽ vuốt ve gương mặt cô, cảm giác ấm áp trên lòng bàn tay truyền vào trong lòng, vô cùng hạnh phúc.
“Không phải em vẫn thường xuyên hỏi anh tại sao anh lại ghét vào bệnh viện à? Đó là bởi vì bệnh viện chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của anh, cũng là địa ngục trần gian... cơ thể bỏng đến 80%, anh không biết ai đã cứu mình, cũng không biết mình còn sống, cả ngày đầu óc cứ mơ hồ, điều duy nhất mà anh cảm nhận được đó chính là đau đớn, một cơn đau vô tận... cả ngày lẫn đêm đều bị giày vò trong đau đớn...”
Thái Vũ Hàng từng chút từng chút một nói ra trải nghiệm của mình, anh ta không muốn có người biết bí mật này, cũng chỉ có bây giờ, anh ta mới có thể thổ lộ.
“Mỗi lần khi anh không thể chịu đựng nổi thì anh sẽ nhớ đến em, nhớ đến sự xinh đẹp của em, nhớ đến vẻ tuyệt tình của em... tất cả đoạn ký ức đều có liên quan đến em, anh đều nhớ hết. Dùng lòng căm thù em để cố gắng sống, anh tự nhủ rằng mình phải đứng trước mặt em, anh muốn để em nếm thử tư vị sống không bằng chết...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT