Khi còn bé lần đầu tiên anh thấy cô, cũng là tình huống như vậy, làm anh còn tưởng cô là tiên.

Thoáng một cái đã hơn mười năm, cô vẫn thoát tục như vậy.

"Có tiền hay không đều là tiền của tôi, chẳng có nửa đồng nào liên quan đến anh."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền vào trong tai Lục Huyền Lâm.

Đúng là miệng lưỡi sắc bén!

Nhưng mỗi lần nói đến đề tài này đều khiến Lục Huyền Lâm không cách nào phản bác, kết hôn mấy năm, đừng nói là hoa, ngay cả lá cây anh cũng chưa từng tặng.

Dù vậy, Lục Huyền Lâm vẫn không chịu nổi sự khinh thường của cô.

"Cô bây giờ chưa tiêu tiền của tôi, nhưng ba cô, Lý Thị các người, những thứ mà Lục Thị cho đi có thể nuôi sống ba đời nhà cô không chỉ tiền."

Lý Tang Du từ từ xoay người, đối mặt với Lục Huyền Lâm: "Đó là doanh thu dựa trên hợp đồng, ngay cả vốn lẫn lãi đều trả cho anh, không phải lấy của anh, cũng không phải do anh bố thí."

Nói tới đây, trong mắt Lý Tang Du thoáng qua một tia đau đớn.

Sâu trong lòng, cô hận Lý Uyển Khanh, càng hận người đàn ông trước mắt này hơn. Anh thừa dịp người ta gặp nguy, lấy việc cưới cô làm điều kiện mới đồng ý giúp Lý Thị vượt qua khó khăn đó.

Vì giúp ba, giúp Lý Thị, cô bỏ ra hạnh phúc cả đời, đây cũng vẫn là vết thương trong lòng cô không thể xóa mờ.

Lý Tang Du cũng không nhìn Lục Huyền Lâm thêm nữa, quay người lại đi nhanh đến lề đường, mở cửa một chiếc taxi đang đỗ, ngồi lên.

Nhìn xe nghênh ngang rời đi, sắc mặt Lục Huyền Lâm hơi đờ đẫn.

Trong lòng anh có cảm giác khó nói, vẻ tự do phóng khoáng của cô dường như trở thành điểm sáng thu hút của cô, nếu như cô không kiêu ngạo, thì không phải là Lý Tang Du.

"Phải thắng mới được sao? Một người phụ nữ mạnh mẽ thế làm gì? Sao không học hỏi một chút từ Lý Uyển Khanh..." Lục Huyền Lâm tự mình lẩm bẩm.

Nhắc tới Lý Uyển Khanh, có vẻ đã rất lâu anh không nghĩ tới.

….

Ông nội ra lệnh, Lục Huyền Lâm đành gác lại chuyện đang làm, vội vã về nhà dẫn Lý Tang Du ra ngoài.

Lý Tang Du bị Lục Huyền Lâm kéo xuống xe, chán ghét hất tay anh ra, xoa cổ tay có hơi đau nhức: "Tôi chưa già, không cần anh phải 'dắt' tôi."

"Tưởng tôi thích chạm vào cô sao?"

"Vậy thì sao tôi lại mang thai?"

"Cô..."

Lý Tang Du ngẩng cao đầu đi vào nhà cũ.

Lục Huyền Lâm nhìn bóng lưng của cô, khốn kiếp, một phút không ồn ào sẽ chết sao?

Hai người một trước một sau vào nhà cũ, biểu cảm đã thể hiện mối quan hệ giữa cả hai.

Ông cụ Lục đã tám mươi, khuôn mặt tỏa sáng, trên cằm có hàng râu trắng như tuyết, bổ sung màu trắng cho mái tóc bạc của ông. Đôi mắt sáng long lanh liếc qua đã hiểu: "Nhãi con, bây giờ cháu cũng làm ba rồi mà không biết chuyện gì phải nhường à?"

"Ông, sao cháu lại không biết nhường?" Lục Huyền Lâm nhún vai, sao cũng được, ngồi xuống bên cạnh ông cụ.

Người ở nhà họ Lục đều sợ ông cụ Lục, chỉ có Lục Huyền Lâm là ngoại lệ.

"Chào ông nội!" Lý Tang Du lễ phép ngồi đối diện ông cụ Lục.

"Ừ!" Ông cụ Lục hài lòng gật đầu, ánh mắt không ngừng nhìn ở bụng cô: "Chắt của ông chưa gây phiền phức cho cháu chứ?"

Giờ mới một tháng có thể có phiền phức gì? Kỳ lạ là lần này cô không ốm nghén.

"Không có!"

"Bây giờ cô ấy vẫn khỏe, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, giống như heo vậy." Ở trước mặt ông cụ Lục Lục Huyền Lâm vô cùng buông thả, giễu cợt nói.

Ông cụ Lục quay đầu trừng mắt với Lục Huyền Lâm một cái: "Đấy gọi là bệnh ngủ, là một hiện tượng mang thai, trông có vẻ chắc chắn là một thằng nhóc rồi." Ông cụ Lục vui vẻ vuốt râu trắng trên cằm.

"Ba, ba vui sớm quá, nếu lỡ... Ba vì kích động quá bị bệnh thì sao?" Mẹ Lục, Trần Mỹ Linh không dám nói tiếp.

Lý Tang Du yên lặng nghe từ đầu đến cuối không nhịn được nhìn ông cụ Lục thêm mấy lần.

Vẫn luôn nghe nói ông cụ bệnh nặng, viết xong cả di chúc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ ông cụ bây giờ, đừng nói là bệnh nặng, ngay cả bóng dáng bệnh nhẹ cũng không thấy đâu.

Có thể tưởng tượng được huyền cơ trong đó.

"Đúng vậy, ông, thai nhi còn chưa thành hình, ông đã nhìn ra? Kiến thức gì đây? Nếu là con gái thì sao?" Lục Huyền Lâm dội một gáo nước lạnh.

"Hừ!" Ông cụ Lục hừ lạnh một tiếng: "Nhãi con cút mau, đừng cản trở ta nói chuyên tâm sự với chắt."

Lục Huyền Lâm không thèm để ý: "Vì một cục thịt này có đáng để ông giả bệnh nhiều năm thế không?"

Một lời vạch trần thiên cơ, cũng chỉ có Lục Huyền Lâm dám.

Tính cách này của anh giống y như ông cụ Lục, năng lực cũng giống nhau. Cho nên, ông cụ rất chiều chuộng anh.

"Một cục thịt? Thế cháu không lớn lên từ một cục thịt à? Đây là chắt của ta, nếu cháu dám đối xử không tốt với chắt ta, ta không tha cho cháu đâu." Ông cụ Lục nói một câu hung ác.

Lục Huyền Lâm ấm ức không lên tiếng nữa.

"Tang Du, sau này nếu nó đối xử với cháu không tốt, bắt nạt chắt của ông, nhất định phải nói cho ông nội, toàn bộ nhà họ Lục cũng chỉ ông nội có thể chế ngự nó." Ông cụ Lục híp mắt cười nói với Lý Tang Du.

Ông cụ Lục là một người thân thiện, hiền hòa.

Lý Tang Du cũng sẽ không bị ảo tưởng này làm cho mê muội, vội vàng nghiêm túc trả lời.

Lục Huyền Lâm bắt nạt cô là chuyện mỗi ngày, với địa vị của cô và Lục Huyền Lâm ở nhà họ Lục, cho dù bị chết oan, cũng sẽ không có ai ra mặt thay cô.

Bây giờ cô có thể tưởng tượng được nguyên nhân mình được coi trọng.

Có ông cụ Lục trấn giữ, tất cả đề tài tự nhiên chỉ xoay quanh đứa chắt nhỏ.

Lý Tang Du không chen miệng vào được chỉ có thể làm thính giả.

Sự yên tĩnh hiếm có của Lý Tang Du làm Lục Huyền Lâm hơi không quen, lúc nhắc tới tên đứa bé, cố ý trêu nói: "Bây giờ đang thịnh hành tên bốn chữ, gọi luôn là Lục Tử Thùy Thủ, rất ngang ngược."

Lục Tử Thùy Thủ?

Lúc đó rất nhiều ánh mắt có thể giết người bắn về phía Lục Huyền Lâm, trong đó bao gồm Lý Tang Du.

Ông cụ Lục hất tay một cái, một ly trà đánh úp về phía Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm nghiêng đầu một cái tránh được ly trà.

“Xoảng” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.

"Nhãi con, nếu cháu còn phá rối ta sẽ để cháu chết trong tay ta." Ông cụ Lục thở phì phò nói.

Lục Huyền Lâm nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội.

Thấy Lý Tang Du trợn tròn mắt nhìn mình, khóe miệng Lục Huyền Lâm không khỏi cong lên, cười.

Anh chỉ thích nhìn dáng vẻ cô giống con nhím thôi.

Một đêm bàn tán vẫn chưa xác định được tên đứa bé, mọi người cũng không nóng vội, còn có 9 tháng có thể từ từ suy nghĩ.

Sau bữa cơm chiều, hai người quay trở về biệt thự.

Lục Huyền Lâm cởi áo khoác ra: "Không phải nghe nói ông định thứ sáu đặt bàn ở khách sạn Tourmalin sao? Mấy ngày tới bồi bổ tốt vào, đừng để bạn bè, người thân nghĩ tôi ngược đãi cô."

"Tôi không định đi." Lý Tang Du trả lời thẳng ý từ chối.

Lục Huyền Lâm vừa mới chuẩn bị vào phòng vệ sinh đột nhiên xoay người nhìn cô: "Tự tìm cái chết à? Đó là buổi tiệc ông tự mình sắp xếp, đặc biệt làm vì chắt của mình."

Là chắt của ông nội, cũng không phải là cô, cô đi làm gì? Để người ta nhìn như loài vật quý hiếm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play