“Cô bây giờ có ghen tị không?”

Lông mày Lý Tang Du giãn ra, từ khi vào viện cô ấy vẫn luôn giữ vẻ mặt này, ánh mắt vẫn nhìn về phía giường bệnh khẽ nhếch môi anh đào hỏi một câu như thế.

Vu Thiến nắm chặt điện thoại, cô không hề có ý định trả lời câu hỏi ấy, nhưng trong lòng cô biết rõ, không thể không ghen tị rồi.

Không nghe thấy câu trả lời, Lý Uyển Khanh cũng không thấy khó chịu, vẫn nhẹ nhàng nói:"Ghen tuông có tác dụng không?"

Đã có lúc, cô cũng biết ghen, nhưng ghen tuông có ích lợi gì chứ? Thực tế cho cô biết rằng, không phải của cô thì dù có tranh giành cũng giành không được.

"Cô?" Đồng tử Vu Thiến bỗng nhiên mở to, không cẩn thận kêu lên, Lý Tang Du cô có ý gì?

Nhưng câu cảm thán nhỉ này lại khiến Lục Huyền Lâm ở bên giường chú ý, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn chậu cây và hét lên:"Ai ở bên đó?"

Vu Thiến bị dọa sợ đến run rẩy, vẫn chưa ổn định lại tinh thần, Lý Tang Du bước ra trước.

Tấm lưng của cô rất gầy, cô chỉ thản nhiên nhún vai trước sự chú ý của mọi người nói:" Tôi ra ngoài hít thở một chút, nghe thấy bên này có tiếng động nên ghé qua xem một chút."

"Chị"

Lý Uyển Khanh trên giường bệnh kêu lên, cô ấy lập tức rút tay vẫn đang bị Lục Huyền Lâm nắm chặt ra, trong đôi mắt hạnh đen đang ngấn nước chỉ có sự hoảng sợ và bối rối.

Ba Lý cũng cau mày, nhìn Lý Tang Du trong bộ quần áo bệnh nhân màu trắng với khuôn mặt nhợt nhạt, trong lòng cũng rất đau xót.

"Tang Du, sao con cũng nằm viện rồi?"

Lý Tang Du chỉ nhìn ba cười cười: “Người ăn ngũ cốc tạp lương thì khó tránh khỏi bệnh vặt, con mấy ngày nay chỉ là phát sốt một chút thôi."

Quay lại cuộc trò chuyện, nhìn sang Lục Huyền Lâm và Lý Uyển Khanh, nụ cười trên gương mặt vẫn rạng rỡ.

"Mừng em trở về, Lý Uyển Khanh "

Chào mừng trở về, mừng cô ấy trở về để kết thúc cuộc hôn nhân vô vọng.

Không khí cả phòng bệnh bỗng chốc trở nên im lặng, mọi người nhìn nhau, không ai nói một lời nào.

Sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, anh ta đi ngang qua Lý Tang Du, nhìn Vu Thiến ở phía sau:"Sao cô lại tới đây?"

"Đến thăm bạn cũ." Vu Thiến nâng cằm, vẻ mặt không một chút chột dạ:" Đương nhiên, chuyện nhà các người, tôi cũng không muốn nhúng tay vào."

Vừa nói xong, cô liền rời khỏi phòng bệnh.

Tiêu Hà nhìn Lý Uyển Khanh rồi lại nhìn Lý Tang Du, mắt đỏ lên, cũng kéo ba Lý và Lục Dương ra khỏi phòng bệnh.

Chuyện của tụi nhỏ vẫn nên để nó tự giải quyết.

Chớp mắt, phòng bệnh chỉ còn lại ba người bọn họ, Lục Huyền Lâm đang ngồi bên giường Lý Uyển Khanh, Lý Tang Du thì kiêu ngạo đứng đối diện với họ.

Ánh đèn rót rượu xuống, phản chiếu gương mặt càng lúc càng nhợt nhạt, nhưng cô vẫn không thả lỏng bản thân, đứng vững ở đó, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười lịch sự.

Lý Uyển Khanh đối với sự xuất hiện đột ngột của cô có chút sợ hãi, đôi môi run rẩy giải thích:"Chị, chuyện vừa nãy chị đừng hiểu lầm, Lục Huyền Lâm anh ấy...không, là anh rể anh ấy....anh ấy chỉ là...."

"Chuyện gì? Nắm tay em sao?" Lý Tang Du cười, như thể đang nói đùa với một cặp vợ chồng bình thường, chứ không phải là với chồng của chính mình.

Lý Uyển Khanh trên giường bệnh càng trở nên ngượng ngùng.

Cô ấy vừa trở về, đã khiến nhiều người lo lắng.

Lục Huyền Lâm chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Uyển Khanh, bắt gặp ánh mắt của Lý Tang Du:"Cô ấy vừa trở về, hai năm qua cô ấy không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra."

Ừ nhẹ một tiếng, trên mặt Lý Tang Du thậm chí không có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào.

Chính xác mà nói, đối với cô ấy Lý Uyển Khanh chỉ là một người ngoài, vì vậy đương nhiên cô ấy sẽ không giả vờ chị em tình thâm.

"Ừm?" Lông mày Lục Huyền Lâm nhíu chặt lại, đối với phản ứng của cô không mấy hài lòng: "Đây là em gái của cô, người em gái vừa trở về sau hai năm mất tích hả?"

"Không phải đã có anh chăm sóc rồi sao? Huống hồ hai năm nay cũng không ít người nhớ đến cô ấy, còn cần tôi nhớ sao?"

Trên miệng Lý Tang Du thậm chí còn có chút mỉa mai, mặc dù không biết Lý Uyển Khanh ở bên ngoài đã chịu khổ gì, thậm chí chuyện mất trí nhớ mà Lục Huyền Lâm nói cô cũng không quan tâm.

Tất cả những gì cô biết là Lý Uyển Khanh đã cướp Lục Huyền Lâm ngay khi cô ấy trở về, nhưng cô không cảm thấy buồn mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.

"Chị, lẽ nào chị không hi vọng em trở về sao?"

Lý Uyển Khanh ngước nhìn Lý Tang Du, con ngươi màu hổ phách tràn ngập vẻ đau thương, khuôn mặt tái nhợt càng rõ hơn trong bộ quần áo bệnh nhân, khiến người khác xót xa.

"Không." Lý Tang Du lắc đầu, lông mày cong lên cười:" Thật ra cô trở về tôi rất vui mừng."

Ranh giới sai lầm giữa tôi và Lục Huyền Lâm cuối cùng cũng được làm sáng tỏ. Thậm chí cả việc bị gán cho tội làm Lý Uyển Khanh bị tai nạn xe trước đó cũng sẽ được sáng tỏ. Sao cô lại không vui chứ?

“Chị, chị không cần miễn cưỡng.”

Lý Uyển Khanh thu mình vào phía trong giường bệnh, tạo khoảng cách với Lục Huyền Lâm, trong mắt thậm chí còn có vài giọt nước mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ hở.

“Em biết Lục Huyền Lâm đã trở thành anh rể của em rồi, vừa nãy là em không đúng, em không nên không khống chế được bản thân làm chị khó xử.”

“Em đang nói lời ngốc nghếch gì thế, là anh muốn nắm tay em, không liên quan gì đến em, em không cần phải tự trách mình.

Lục Huyền Lâm ngồi một bên nhìn dáng vẻ của Lý Uyển Khanh, tự nhiên trong lòng cảm thấy rất đau xót.

Đôi mắt đen trắng phân rõ của Lý Uyển Khanh lại ngưng tụ một đám sương mù, khiến người ta khó nhìn ra nội tâm của cô. Khá lâu sau, cô mới mở miệng: “Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ ly hôn, tôi không bận tâm.”

Rất đại lượng, bởi vì không để ý nên như thế nào cũng được.

Lục Huyền Lâm nghe vậy trong miệng có chút phát đắng, Lý Tang Du như thế này khiến anh ta cảm thấy hơi xa lạ.

Nhưng riêng Lý Tang Du vẫn cứ như vậy, đứng ở đó, bất kể ai muốn tìm ra một chút ý buồn từ gương mặt của cô cũng đều sát vũ mà về*.

Sát vũ mà về*: đôi cánh con chim bị phá hủy mà trở về, ẩn dụ cho sự trở về sau khi thất bại hoặc thất vọng.

Khóe miệng của Lý Uyển Khanh nhanh chóng trở lại như cũ, cô ấy vẫn mếu máo, hiện ra vẻ bất lực.

“Em không muốn trở thành người chia cách hôn nhân của hai người.”

Cô ta thầm tự trách bản thân, nước mắt lưng tròng thậm chí không chịu nổi sự uất ức, vừa đúng lúc thể hiện sự áy náy và tự trách của Lý Uyển Khanh.

Lục Huyền Lâm đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô, âm thầm an ủi, trong đôi mắt đen huyền ẩn chứa cảm xúc phức tạp khó giải thích được. “Đừng trách em, là vấn đề ở anh.”

Lý Tang Du ở cách đó không xa cũng thấy thế: “Đúng, chuyện này không trách cô, là tôi và anh ta hai người vốn đã không có tình cảm, sớm muộn gì cũng ly hôn. Cô trở về chỉ là đẩy nhanh tốc độ ly hôn mà thôi.”

Đây là lần đầu tiên cô và Lục Huyền Lâm có ý kiến thống nhất như vậy, nhưng đó là để xoa dịu sự tự trách của Lý Uyển Khanh, thực tế có chút mỉa mai, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.

Lý Tang Du nói thì nói như thế, nhưng vẫn còn một câu giấu trong lòng, vết rạn nứt trong mối hôn nhân của cô và Lục Huyền Lâm nói cho cùng vẫn là vì Lý Uyển Khanh.

Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.

“Chúng tôi sẽ cố gắng ly hôn nhanh nhất, cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, rồi đợi làm cô dâu mới của anh ấy là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play