“Nếu anh ly hôn với Lý Tang Du nhớ nhất định phải thông báo cho em, không uổng công em làm bạn bè của cô ấy một thời gian.”
Vu Thiến không quay đầu lại, nhưng giọng nói lại thê lương, ít nhiều có chút ý tứ thỏ chết hồ bi.
Ai có thể biết điều đó? Lý Uyển Khanh vẫn mất tích kia mới là người chiến thắng cuối cùng.
Sau khi Vu Thiến đi, Lục Huyền Lâm im lặng trên giường bệnh rất lâu, cuối cùng vẫn chuyển Lý Tang Du vào phòng VIP, chuyện của công ty vẫn bận rộn, Lục Huyền Lâm không đợi bao lâu cuối cùng vẫn trở về công ty, trước khi đi Lý Tang Du vẫn đang hôn mê.
Cho dù trở về công ty, tâm tư của Lục Huyền Lâm cũng không có cách nào hoàn toàn đặt ở công việc, những lời Vu Thiến nói thật sự khiến trong lòng anh rất rối bời, cuối cùng anh vẫn gọi điện thoại cho em họ mình.
Đầu dây bên kia là Hà Thất Thất vừa tỉnh ngủ, còn hơi ngẩn người, bởi vì Lục Huyền Lâm cũng không phải loại người hay gọi điện thoại cho cô ta.
Hà Thất Thất lập tức ngồi thẳng người, đối với người anh họ này cô ta vẫn có hơi kiêng dè: “Anh, làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Lục Huyền Lâm im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi: “Thất Thất, anh có vài câu hỏi muốn hỏi em, em phải suy nghĩ kỹ rồi mới cẩn thận trả lời cho anh.”
“Anh cứ nói đi.” Hà Thất Thất không hiểu sao lại có chút sợ hãi.
“Lần đó, vì sao em lại biết rõ chuyện Lý Tang Du sảy thai vậy?”
Hà Thất Thất sửng sốt, cô ta thật không ngờ đã qua lâu vậy rồi mà Lục Huyền Lâm vẫn đang đắn đo chuyện này.
“Lần đó…”
“Sao em có thể liếc mắt đã chắc chắn cô ấy bị sảy thai?”
Lục Huyền Lâm hỏi từng chữ rất rõ ràng, những chi tiết bị bỏ sót lúc đó, giờ này khắc này lại ở trong đầu lần lượt tuần hoàn hiện lại.
||||| Truyện đề cử:
Vừa Gặp Đã Thương (Nhất Niệm Sơ Kiến) |||||
Cửa sổ cao lớn sát đất phản chiếu bóng dáng của Lục Huyền Lâm, cô độc mà chán nản, trong từng lời nói của Vu Thiến có lời nhắc nhở anh không ít.
Hà Thất Thất cũng không phải bác sĩ, cho dù lúc ấy Lý Tang Du chảy máu cũng không thể lập tức chắc chắn là sảy thai, trừ phi là người nào đó cho cô ta chứng cứ, hoặc là có người tốt nào đó đã dẫn dụ cô ta đi tìm hiểu sự thật.
Hà Thất Thất ở đầu bên kia điện thoại có chút sợ hãi chột dạ, nhưng cô ta đã đồng ý rồi, không thể khai người kia ra, huống chi nếu sự thật của chuyện này bị phơi bày, chính cô ta cũng không thoát khỏi liên quan.
“Chính là… Em tự đoán… Phải, chính là vậy.”
Cô ta thuận miệng nói bậy một cái cớ, tệ hại đến ngay cả bản thân mình cũng không muốn tin. Nhưng so với cái cớ vụng về này cô ta càng sợ Lục Huyền Lâm truy cứu trách nhiệm của cô ta hơn.
“Thất Thất, anh có thể cho em cơ hội nữa, em suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời câu hỏi của anh.”
Giọng nói Lục Huyền Lâm lạnh lùng, anh biết Hà Thất Thất đang nói dối.
Những chuyện đã giải quyết dứt khoát trước đây hiện giờ đã càng thêm khả nghi, vậy chuyện thật lâu trước đây thì sao? Chính mình cũng hiểu lầm Lý Tang Du sao? Lục Huyền Lâm thật không dám nghĩ tiếp.
Mà Hà Thất Thất ở đầu bên kia điện thoại cũng vô cùng sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cô ta thích nhất và sợ nhất chính là Lục Huyền Lâm, mặt Lục Huyền Lâm mà tối sầm lại thì càng có tác dụng hơn mọi cách khác đối với cô.
“Anh, chuyện này đã qua lâu vậy rồi, sao đang yên đang lành anh lại nhớ tới?” Hà Thất Thất vẫn đang đấu tranh.
“Thất Thất, chuyện này không liên quan đến em, em chỉ cần nói cho anh biết tại sao lúc trước em vẫn luôn khẳng định Lý Tang Du sảy thai?” Giọng nói của Lục Huyền Lâm vô cùng nghiêm túc.
Cho dù là Hà Thất Thất bình thường được nuông chiều như công chúa nhỏ cũng bắt đầu sợ hãi, ấp úng cả buổi không dám nói chuyện.
“Em biết cái gì thì nói ra hết đi, chuyện này anh nhất định phải điều tra rõ ràng.”
Hà Thất Thất cầm điện thoại di động giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Em, em thật sự không biết.”
Giọng điệu của cô ta dần dần yếu đi, chỉ còn sự khác lạ trong đó mà chỉ có cô ta biết, lúc ấy đúng là hành động theo cảm tính rồi.
Nói nhiều cũng vô ích, Lục Huyền Lâm cuối cùng vẫn lựa chọn bình tĩnh lại: “Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra triệt để đến cùng, em nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho anh.”
“… Anh, sao anh đột nhiên gọi điện hỏi chuyện này, đều là chuyện qua rất lâu rồi mà.” Hà Thất Thất lẩm bẩm một câu, rốt cuộc không có bao nhiêu sức lực khiến giọng nói phảng phất như muỗi.
Đầu bên này điện thoại, sắc mặt Lục Huyền Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu.
Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, anh biết hỏi tiếp cũng không hỏi ra cái gì, chờ Lý Tang Du không sao nữa, anh sẽ đi tìm Hà Thất Thất hỏi rõ ràng.
Lục Huyền Lâm tùy ý ném điện thoại di động lên bàn làm việc bằng đá cẩm thạch, ánh mắt như mực nước đã đen kịt.
Nhưng càng gần sự thật, anh càng không muốn vạch trần nguyên nhân và hậu quả của sự việc, anh không biết, nếu Lý Tang Du thật sự bị oan, mình nên lấy cái gì để bồi thường cho cô đây? Hoặc là nói mình có thể bồi thường được sao?
Lục Huyền Lâm lấy ra một chiếc điện thoại di động khác tìm một người, lúc này cuộc đối thoại của bọn họ rất ngắn gọn, Lục Huyền Lâm chỉ nói một câu: “Giúp tôi điều tra rõ ràng nguyên nhân thật sự của việc Lý Tang Du sảy thai lần đầu tiên.”
Bên kia chỉ là máy móc ừ một tiếng, Lục Huyền Lâm đã quyết đoán cúp điện thoại.
Giải quyết sự nghi ngờ trong lòng, Lục Huyền Lâm lại đặt trọng tâm lên công việc kinh doanh của công ty, lên ca một ngày rồi trở lại phòng bệnh, Lý Tang Du vẫn nhắm mắt nằm ở đó, yên lặng không có một chút hơi thở nào.
Lục Huyền Lâm mệt mỏi đáy lòng lạnh lẽo, lập tức tìm tới Lục Dương, bác ba nhà mình.
“Tang Du hôn mê một ngày rồi, sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Lục Dương tập trung cầm ống nghe kiểm tra sơ qua cho Lý Tang Du, cuối cùng mới thở ra một hơi nói: “Loại tình huống này cũng rất bình thường, uống nhiều thuốc ngủ sẽ để lại di chứng, cho dù là rửa dạ dày cũng sẽ có một chút ảnh hưởng.”
So với sự yếu ớt của Lý Tang Du, ông ta lại càng thêm vui mừng vì sự quan tâm và chăm sóc của cháu trai mình.
“Cháu chăm sóc con bé cho tốt vào, chậm nhất sáng mai chắc là có thể tỉnh lại.” Lục Dương coi như là nói rõ cho Lục Huyền Lâm biết, nếu qua ngày mai cô vẫn chưa tỉnh, vậy thì không phải vấn đề sinh lý.
Lúc này, lông mày của Lục Huyền Lâm mới xem như được giãn ra, hôm nay coi như đã mệt mỏi một ngày, cũng xem như nhận được một tin tức không tệ.
Trong phòng bệnh im ắng, Lục Dương thấy anh mệt mỏi cũng không quấy rầy nhiều, tùy tiện tìm cớ đi ra khỏi phòng bệnh của Lý Tang Du.
Vì thế phòng VIP lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Lục Huyền Lâm ngồi bên cạnh Lý Tang Du, vươn ngón trỏ thon dài từng chút từng chút phác họa đường nét thanh tú của người phụ nữ này, chính là một người phụ nữ này đã từng chiếm giữ hơn phân nửa thanh xuân của anh, bây giờ người phụ nữ này lại đang hấp hối ở trong tay anh.
Nếu như, Lục Huyền Lâm nhịn không được ảo tưởng, nếu Lý Tang Du có thể không kiêu ngạo như thế, mình và cô liệu có bất đồng hay không, nhưng Lục Huyền Lâm nghĩ lại lại lắc đầu, nếu như thay đổi tính tình, vậy Lý Tang Du sẽ không phải Lý Tang Du nữa.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ngay cả mạch máu màu xanh trên trán của Lý Tang Du cũng có thể thấy rõ ràng, cổ họng Lục Huyền Lâm khẽ trượt, miệng lại có chút khô khốc.
Trên người Lý Tang Du đã không còn mùi thơm thoang thoảng như trước kia nữa, hiện giờ khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng, Lục Huyền Lâm lại không cảm thấy khó ngửi.
Có một loại yên tâm khó hiểu làm cho Lục Huyền Lâm cảm thấy càng thêm mệt mỏi, không lâu sau, Lục Huyền Lâm tựa vào bên cạnh Lý Tang Du ngủ say.
…