*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường Lưu Vũ không cảm nhận được những mũi tên này mạnh yếu như thế nào. Hắn phát hiện ra cả đồng hồ lẫn chiến giáp của mình đều không thể sử dụng khi đang kích hoạt năng lực. Đồng thời một cảm giác tự tin, thậm chí ngạo nghễ như bậc thượng vị giả đang nhìn ngắm những sinh vật thấp kém hơn tràn ngập tâm trí Đường Lưu Vũ, khiến hắn dù không muốn vẫn có cảm giác công kích của Tôn Bằng rất tầm thường.
Đó là về mặt cảm giác, thực tế chỉ nhìn vào việc những mũi tên này dễ dàng hủy diệt những mảnh vỡ phi thuyền mà nó đánh trúng đã thể hiện được sức mạnh bất phàm kia. Đường Lưu Vũ cố đè cảm giác bành trường, kiêu ngạo trong lòng xuống, tập trung ứng phó. Chỉ thấy hắn vung một tay, một vùng không gian đặc biệt lập tức được tạo ra. Tất cả mảnh vỡ phi thuyền trong phạm vi không gian này đều biến mất, thậm chí những mũi tên kia vừa chạm vào liền bốc hơi không còn dấu vết.
Một âm thanh không biết từ đâu lại vang lên:
- Tiếp.
Sau âm thanh này, Đường Lưu Vũ nhìn thấy một ngọn thương dài gần trăm mét màu đen kịp, đường kính phần thân thương lên tới hơn một mét đâm thẳng về phía hắn. Khác với trận mưa tên kia, lần này Đường Lưu Vũ đã cảm nhận được phần nào cảm giác uy hiếp dù là rất nhỏ. Trường thương đâm thẳng xuống nhưng không bị vùng không gian của Đường Lưu Vũ xóa bỏ ngay lập tức. Sức mạnh của nó bao phủ lên vùng không gian, tấn công thẳng vào bên trong. Có vẻ như tốc độ xóa bỏ lần này không theo kịp với sức mạnh đang đánh tới.
— QUẢNG CÁO —
Sau cùng một phần chuôi thương cũng tiếp cận được đến Đường Lưu Vũ, trực tiếp đánh bay hắn về phía đằng xa một đoạn. Đường Lưu Vũ phải mất vài giây mới lấy lại được thăng bằng, trên người vẫn không có bất kỳ vết thương nào. Vừa rồi đọ sức mạnh hơi thua kém đôi chút nhưng năng lực phòng ngự bá đạo của hắn vẫn còn đó. Lực lượng của trường thương đã bị vùng không gian tiêu hao gần hết nên đương nhiên không làm được gì Đường Lưu Vũ.
Dù đỡ được, Đường Lưu Vũ cũng nhận ra tiếp tục phòng ngự không phải là cách hay. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự mình sử dụng năng lực, chỉ có thể dùng nó cường hóa đòn tấn công cận chiến hay tạo vùng không gian chứ chưa biết cách công kích tầm xa. Nhất là khi tên Tôn Bằng này lại có thể ẩn mình vào không gian, muốn xác định vị trí để tấn công cũng không phải chuyện đơn giản. Chỉ còn lại hai mươi giây, Đường Lưu Vũ căn bản không có đủ thời gian để đưa ra kế hoạch đối phó. Hắn chỉ có thể liều…
Đường Lưu Vũ tập trung toàn bộ sức mạnh của ấn ký vào trong lòng bàn tay rồi chuyển đến đầu ngón trỏ. Tại điểm không gian ngay trước ngón trỏ của Đường Lưu Vũ, một khu vực đặc biệt được hình thành. Ở nơi đó không có bất kỳ thứ gì tồn tại, bao gồm cả vật chất và không gian. Mọi vật xung quanh bị hút vào bên trên do chênh lệch nồng độ vật chất nhưng đều bị xóa sổ ngay sau đó. Đường Lưu Vũ cũng không quan tâm Tôn Bằng đang ở nơi nào, dứt khoát bắn thẳng toàn bộ lực lượng mình vừa ngưng tụ ra được về phía trước rồi quay đầu phóng nhanh đi. Thời gian một phút sắp hết, hắn muốn tận dụng tốc độ đang có để chạy thật xa sau đó kích hoạt chiến giáp tiếp tục du hành bên ngoài không gian, hi vọng năng lượng tích trữ vẫn còn đủ để đến một hành tinh nào đó.
Ở phía đối diện, Tôn Bằng cũng không có tâm trí truy đuổi Đường Lưu Vũ. Hắn bị thứ sức mạnh mà Đường Lưu Vũ vừa phóng ra hấp dẫn. Thứ sức mạnh được nén lại này hoàn toàn vô hình nhưng lộ tuyến di chuyển lại rất rõ ràng. Nơi nó đi qua, tất cả đều bị xóa sổ, bao gồm cả không gian. Nếu chỉ là một điểm không gian thì cũng thôi, nhưng khi một vệt dài xuất hiện, một cơn không gian phong bạo cũng theo đó hình thành. Cường độ của cơn không gian phong bạo này không lớn nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng bố. Tôn Bằng nào dám chính diện chống lại nó. Hắn quay đầu, vận dụng kỹ năng có tốc độ nhanh nhất của mình để lao về phía ngược lại, cố gắng thoát khỏi khu vực nguy hiểm càng nhanh càng tốt.
Vài phút trôi qua, lực lượng mà Đường Lưu Vũ phóng ra cũng như không gian phong bạo đều tự triệt tiêu hết. Khi Tôn Bằng quay trở lại chỉ còn thấy được những mảnh vỡ phi thuyền rất nhỏ do bị không gian phong bạo nghiền nát. Chúng đều là những phần cứng nhất của phi thuyền hoặc vũ khí có giá trị rất cao bên trong căn cứ với độ bền vượt trội, cuối cùng cũng không chống lại được hiện tượng tự nhiên đáng sợ sinh ra khi Đường Lưu Vũ thi triển năng lực.
— QUẢNG CÁO —
Tôn Bằng muốn tiếp tục truy đuổi nhưng không được. Lúc này Đường Lưu Vũ đã hoàn toàn mất dạng, không gian phong bạo cũng xóa đi toàn bộ dấu vết của hắn. Hơn nữa nếu đánh tiếp, Tôn Bằng cũng cảm thấy phần thắng của mình không cao. Năng lực của tên Đường Lưu Vũ này chắc chắn là cấp X, hơn nữa sức mạnh đã gần tương đương với cấp S. Loại người này nếu không thu phục được thì nhất định phải loại bỏ, không có lựa chọn khác.
- Chuyến đi lần này xem như không uổng công.
Tôn Bằng dùng một thiết bị trên áo giáp liên lạc với phi thuyền của Liên Minh Bắc Vực, ra lệnh cho bọn hắn phân tán quân lực tìm kiếm Đường Lưu Vũ tại tất cả những hành tinh của nhân tộc trong khu vực này. Có điều bọn hắn cần phải hành động bí mật, dù sao nơi đây cũng không phải địa bàn của Liên Minh Bắc Vực. Nếu để kinh động đến những đế quốc hùng mạnh kia thì sẽ rất phiền phức.
…
Đường Lưu Vũ chạy rất nhanh, vừa hết thời gian năng lực liền chuyển sang cơ chế phi hành của chiến giáp. Hắn vẫn không hiểu được vì sao tất cả mọi người đều có thể đồng thời sử dụng cả năng lực và công nghệ hiện đại còn mình thì không. Nhưng đây không phải là lúc nghĩ những chuyện này. Tên Tôn Bằng kia thật sự quá mạnh, vượt xa cả Mạch Thượng mà hắn Đường Lưu Vũ từng xem là quái vật. Dù đã vận dụng được năng lực, Đường Lưu Vũ vẫn cảm thấy mình không có cơ hội chiến thắng. Nếu thời gian hiệu lực của năng lực này kéo dài thêm vài phút thì biết đâu sẽ khác.
— QUẢNG CÁO —
Di chuyển bên ngoài không gian tiêu hao rất nhiều năng lượng, chủ yếu là để duy trì sản sinh không khí để thở và chống lại áp lực không gian. Năng lượng dần cạn kiệt, không khí ngày càng ít, đổi lại Đường Lưu Vũ có thể tiếp tục di chuyển với tốc độ khá cao theo quán tính mà không cần tiêu tốn thêm năng lượng vào bộ phản lực tích hợp trên chiến giáp. Hắn cứ đi mãi, nhưng vùng không gian tăm tối này tưởng chừng như kéo dài đến vô tận. Sau cùng năng lượng suy kiệt, rút hết cả năng lượng dự trữ trên đồng hồ cũng không duy trì được bao lâu. Điều kỳ lạ là Đường Lưu Vũ không hề cảm thấy tuyệt vọng, hắn đối diện với cái chết đang dần đến một cách vô cùng bình thản.
Không còn không khí để thở, chiến giáp cũng tự trở về hình dạng y phục thông thường, áp lực từ bên ngoài không gian ép vào khiến Đường Lưu Vũ nhận ra một sự thật, hắn đã vô tình lãng phí không cần thiết.
Đường Lưu Vũ phát hiện mình không cần hít thở vẫn có thể duy trì mọi hoạt động như bình thường, và áp lực đến từ không gian chẳng có tác dụng gì đối với hắn. Phát hiện muộn màn này khiến Đường Lưu Vũ khóc không ra nước mắt. Nếu hắn biết điều này sớm hơn chẳng phải đã tiết kiệm được rất nhiều năng lượng, dùng nó cho chức năng tìm kiếm phương hướng không phải sẽ tốt hơn nhiều sao?
Hiện tại có nói gì cũng đã muộn, giữa không gian bao la tăm tối này, thứ duy nhất mà hắn có thể trông chờ chính là kỳ tích…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT