Trước khi rời đi, Vân Lam không quên thu hồi dây trói và xóa sạch mọi dấu vết. Việc Vũ thiếu và thuộc hạ bị đánh đập mất trí nhớ nhất định sẽ bị người khác nghi ngờ, nàng phải đảm báo đối phương không thu được gì. Với trình độ của Thủy Nguyên Quốc thì không cần lo, chỉ sợ đám Liên Minh Bắc Vực kia lại nhúng tay vào.

Nhảy khỏi du thuyền, Vân Lam dùng năng lực của mình tạo ra một con thuyền nhỏ đi vào bờ rồi liên lạc với Đường Lưu Vũ. Vừa kết nối, nàng lập tức hỏi:

- Đã xong?

Giọng điệu của Đường Lưu Vũ có chút do dự:

- Vẫn chưa, tên kia chạy vòng quanh một thời gian dài, dường như đang muốn tạo áp lực tâm lý với nàng. Nhưng chuyện này không quan trọng, Vân Lam, Mạch Thượng mà tên Vũ thiếu kia nhắc đến có phải là…

- Là hắn.

- Xin lỗi, có vẻ như ta lại khiến ngươi gặp phải rắc rối lớn rồi.

- Không liên quan, nơi Mạch Thượng và Tô Đồng đang ở cũng là chỗ chúng ta sắp phải đến.

- Ý của ngươi là hai vật liệu mà chúng ta phải tìm cũng ở đó?

- Không sai.

Vân Lam đáp lại một câu ngắn gọn rồi định cắt đứt liên lạc thì đã nghe Đường Lưu Vũ cảm thán:

- Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn luôn tỏ ra dè chừng trước ngươi.

Câu này rõ ràng là đang nói về hành động bạo hành của nàng với Vũ thiếu và đám thuộc hạ áo đen kia. Đường Lưu Vũ có thể tận mắt chứng kiến thông qua tầm nhìn của Vũ thiếu. Từng quyền vung xuống khiến hắn cũng có cảm giác đau nhức.

- Ngươi sợ?

- Không đến mức, rất hả dạ.

- Hừ.

Hừ khẽ một tiếng đáp lại, Vân Lam cắt đứt liêc lạc, khóe miệng hơi nhếch lên. Nàng có thể kiểm tra tín hiệu của bọ theo dõi để hỗ trợ Đường Lưu Vũ nhưng không cần thiết, chút việc vặt này hắn có thể tự lo liệu. Hơn nữa đây là việc riêng của Đường Lưu Vũ và hai người quen cũ, Vân Lam cảm thấy mình không cần xen vào.

Ở phía bên này, sau khi Trần Lạc chạy vài vòng quanh thành phố, men theo các ngỏ hẻm giống như đang bị truy sát, sau cùng dừng chân tại một căn nhà nhỏ. Hắn đỡ Chu Hiểu Hiểu xuống mở cửa rồi đưa nàng vào bên trong nghỉ ngơi. Đường Lưu Vũ dừng xe cách đó một đoạn khá xa, leo lên mái nhà rồi thả một con bọ nghe lén xuống để xem Trần Lạc muốn làm gì trước.

Dùng một cốc sữa nóng khiến tâm trạng Chu Hiểu Hiểu ổn định lại đôi chút, dù các vết thương do trận tra tấn vừa rồi vẫn rất đau nhức. Đường Lưu Vũ nhìn mà cau mày, lúc này hắn cảm thấy trận đòn của Vân Lam vẫn có chút nhẹ. Đổi là lại Đường Lưu Vũ, hắn sẽ dứt khoát xin vào bộ phận trên cơ thể tên kia bù đắp được cho Chu Hiểu Hiểu.

Thấy nàng đã bình tĩnh, hơn Trần Lạc cũng ngồi xuống vị trí đối diện rồi nói:

- May mà ngươi không sao?

Chu Hiểu Hiểu nhìn Trần Lạc, chợt nở nụ cười u buồn:

- Không ngờ kẻ đến cứu ta lại là ngươi.

Từ khi Trần Lạc, cũng tức là Tô Lạc năm đó được một nam nhân giàu có nhận làm con nuôi, hai người đã không gặp lại nữa. Chu Hiểu Hiểu cũng không có quá nhiều ấn tượng về tên này, không ngờ vào lúc nàng tuyệt vọng nhất kẻ đến cứu giúp không phải Đường Lưu Vũ mà là hắn.

Trần Lạc nở nụ cười tự giễu:

- Rất thất vọng? Ta không phải Đường Lưu Vũ.

Chu Hiểu Hiểu lắc đầu:

- Ta đã lựa chọn rời đi, bỏ qua lời hẹn năm xưa để theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn. Đây không phải lỗi của hắn.

Trần Lạc nghiến răng:

- Không phải lỗi của hắn? Nếu không vì hắn, ngươi là một người đã thức tỉnh thành công, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Đường Lưu Vũ không những tự ý rời khỏi cô nhi viện mà còn trở thành tội phạm truy nã cấp S. Chính vì hắn nên ngươi mới ra nông nổi này.

Chu Hiểu Hiểu ngơ ngác. Nàng chỉ biết sau khi mình thức tỉnh thành công thì bị giữ lại cơ sở nghiên cứu, nói là quá trình thức tỉnh có vấn đề, cần ở lại theo dõi đề phòng tác dụng phụ. Sau đó trong một lần thí nghiệm, Chu Hiểu Hiểu ngủ một giấc dài, tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt trong khoang thuyền đó. Chờ đợi nàng là những trận tra tấn dò hỏi tung tích của Đường Lưu Vũ. Nàng chỉ biết đám người kia muốn thông qua mình tìm Đường Lưu Vũ chứ không rõ nguyên nhân là gì. Tội phạm truy nã cấp S? Đây chẳng phải là cấp độ cao nhất mà một quốc gia như Thủy Nguyên Quốc có thể ban hành sao?

- Tại sao hắn lại…

- Đột nhập căn cứ quân sự, cướp đi trọng bảo quốc gia. Đường Lưu Vũ mà chúng ta biết đã thay đổi quá nhiều. Hoặc là chúng ta vốn chưa từng hiểu hắn. Ẩn phía sau bộ dạng bình thản bất cần đời kia lại là một kẻ có tham vọng vô cùng to lớn.

- Không thể nào…

- Chu Hiểu Hiểu, ngươi phải tỉnh táo lại. Đó đã không còn là Đường Lưu Vũ mà ngươi từng biết nữa. Ngươi còn muốn bảo vệ hắn đến khi nào?

Ngồi trên mái nhà, Đường Lưu Vũ chỉ muốn vỗ tay khen hay. Diễn kỹ của tên Trần Lạc này quá tuyệt, không đi làm diễn viên thì thật uổng phí. Đổi lại hắn là Chu Hiểu Hiểu, nghe được những lời này cũng sẽ cảm thấy rất có lý. Nếu không có sự chuẩn bị từ trước, chẳng có lý do gì Đường Lưu Vũ vừa rời cô nhi viện vài tháng đã trở thành tội phạm truy nã cấp S. Đột nhập căn cứ quân sự còn thành công trộm đi bảo vật cấp quốc gia, không có sự tính toán tỉ mỉ, lên kế hoạch trong vài năm thì đừng mong thực hiện được.

Chu Hiểu Hiểu ngơ ngác:

- Hắn vẫn luôn lừa gạt ta sao…

- Hắn lừa gạt tất cả chúng ta, vào vai một cô nhi bình thường nhưng ôm dã tâm to lớn. Ta hoài nghi Đường Lưu Vũ đã sớm gia nhập một tổ chức khủng bố nguy hiểm nào đó, chỉ đợi thời cơ thích hợp liền ra tay. Ngươi được xem là người có quan hệ thân cận nhất với hắn, sớm muộn cũng sẽ bị chính phủ tìm đến.

- Vậy còn đám người kia?

- Hiện tại Đường Lưu Vũ đã bị truy nã với mức thưởng rất cao. Bọn hắn muốn nhanh chóng đi trước để đoạt lấy phần thưởng này.

Ánh mắt Chu Hiểu Hiểu lập tức hiện lên vẻ cảnh giác:

- Ngươi cũng vậy?

Lần này Đường Lưu Vũ đoán sai, Trần Lạc không diễn nữa mà trực tiếp thừa nhận:

- Không sai, ta cũng muốn bắt Đường Lưu Vũ để giành lấy phần thưởng kia.

Không đợi Chu Hiểu Hiểu đáp lại, Trần Lạc đã nói tiếp:

- Nhưng không phải vì ta mà là vì chúng ta.

Chu Hiểu Hiểu ngơ ngác:

- Chúng ta?

- Phải. Không giấu gì ngươi, địa vị của ta tại Trần gia cũng không tốt đẹp gì. Ta chỉ là con nuôi, năng lực thức tỉnh khá tầm thường, bị bọn hắn xem như người hầu tùy ý sai khiến. Chỉ cần bắt được Đường Lưu Vũ, có được phần thưởng, ta và ngươi sẽ có được cuộc sống tốt đẹp hơn.

- Ngươi…

- Ngươi còn chưa hiểu sao? Chu Hiểu Hiểu, dù nhiều năm không gặp, tình cảm của ta đối với ngươi chưa từng thay đổi. Ta biết ngươi không nhận ra, bởi vì từ trước đến nay trong mắt ngươi vẫn chỉ có một mình Đường Lưu Vũ mà thôi…

Trần Lạc nói đến đây liền xông lên khiến Chu Hiểu Hiểu sợ hãi tránh sang một bên. Nàng theo bản năng dùng chân đạp mạnh, khiến hắn bay ngược về phía sau, tông vào tường nhà rồi rơi xuống. Lực đạo quá mạnh, vượt xa Thức Tỉnh Giả cấp độ một thông thường. Có vẻ như Chu Hiểu Hiểu đã thức tỉnh một loại năng lực nào đó liên quan đến sức mạnh thể chất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play