Con người máy mà Tư Cẩn Ngôn chọn khi nãy được thả rơi từ trên cao xuống. Trọng lượng của nó lớn đến mức tạo thành một cơn gió mạnh, Đường Lưu Vũ có thể cảm nhận được chấn động từ sàn nhà truyền đến thông qua lòng bàn chân của mình. Đối mặt với một con người máy hình thể to lớn, toàn thân trang bị vũ khí hạng nặng lại thêm bộ dạng hung tàn như vậy, Đường Lưu Vũ cũng không thể giữ bình tĩnh nổi. Khác với nam nhân lần trước mà hắn chạm trán, dù sức mạnh của đối phương chưa chắc thua kém người máy thì bề ngoài vẫn là con người. Quan trọng nhất nam nhân chỉ có lực lượng thân thể, không sử dụng bất kỳ vũ khí hiện đại nào.
Khi Đường Lưu Vũ cảm thấy có chút tuyệt vọng, âm thanh an ủi của Tư Cẩn Ngôn lại vang lên:
- Đừng lo, ta đã tắt hết trạng bị súng năng lượng, tên lửa và vũ khí phụ trợ trên người nó. Ngươi có thể áp dụng lối đánh cận chiến như đã từng dùng với nam nhân kia. Chúc may mắn.
Chúc Đường Lưu Vũ một câu cuối cùng, Tư Cẩn Ngôn liền ngắt tín hiệu liên lạc để hắn tập trung vào người máy trước mặt. Người máy đã được kích hoạt chế độ chiến đấu, hai mắt điện tử của nó khóa chặt Đường Lưu Vũ rồi lao thẳng lên, lưỡi đao chém thẳng về phía hắn. Người máy có sử dụng động cơ phản lực nên tốc độ cực nhanh, chỉ kém nam nhân kia một chút. Nhưng nó lại không có biểu cảm hay động tác đặc biệt gì để Đường Lưu Vũ dự đoán hành động, buộc phải dựa vào phản xạ và phán đoán may rủi.
Đường Lưu Vũ nghiêng người sang một bên tránh né lưỡi đao. Người máy không có năng lực, cơ thể đều là hợp kim cứng rắn. Với sức mạnh của hắn hiện tại, song đao Hồng Nhật Lam Nhật vốn không có tác dụng gì với nó. Hắn điều khiến chiến giáp tự thu hồi song đao, thay vào đó là súng ngắn Thiểm Thước. Khoảng khắc Đường Lưu Vũ tránh được lưỡi đao, một viên đạn năng lượng cũng từ nòng súng bắn ra.
Đây là lần đầu tiên Đường Lưu Vũ sử dụng Thiểm Thước trong thực chiến. Đạn năng lượng bùng nổ ngay khi chạm vào người máy, uy lực mạnh đến mức hất văng thân thể nặng nề của nó ra xa.
Ở phía ngược lại, Đường Lưu Vũ cũng bị đẩy lui về phía sau. Hắn dùng kỹ thuật giữ thăng bằng trên không, lộn người vài vòng rồi vững vàng đáp xuống đất. Thông qua hình ảnh trên màn hình, ba người Cố Dạ cũng phải câm nín. Cố Dạ là người đầu tiên phát biểu:
- Uy lực của khẩu súng này quá mạnh, không phải thứ mà một người bình thường chưa thức tỉnh có thể sử dụng được. Tại sao Chu thúc thúc lại đưa nó cho Đường Lưu Vũ? Lẽ nào hắn đã biết Đường Lưu Vũ cũng sở hữu năng lực?
Tư Cẩn Ngôn lắc đầu:
- Không hợp lý. Nếu Chu thúc thúc biết thì chẳng có lý do gì lại giấu chúng ta. Song đao của Đường Lưu Vũ vốn đã rất lợi hại, lại thêm khẩu súng này…Trình độ chế tạo vũ khí của Chu thúc thúc dường như không hề thua kém nghĩa phụ. Nếu ta đoán không sai, do chúng ta lại chỉ sử dụng đồ của nghĩa phụ, hắn liền đem toàn bộ những gì tốt nhất của mình tặng cho Đường Lưu Vũ.
Cố Dạ ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Mỗi một nhà chế tác vũ khí đều muốn tạo tác của mình được một người xứng đang sử dụng, phát huy hết năng lực của chúng. Ta nghĩ Chu thúc thúc cũng vậy, trước đó vũ khí của hắn không được xem trọng, hắn muốn Đường Lưu Vũ thay mình chứng minh năng lực chế tạo với cả thế giới.
Vân Lam không hỏi gì, xem như đã đồng ý với nhận định của Tư Cẩn Ngôn. Nàng nhìn về phía màn hình, chậm rãi nói:
- Vậy còn trận chiến này?
Tư Cẩn Ngôn bất đắc dĩ đáp:
- Ngươi máy đã bị hỏng một phần sau phát đạn vừa rồi. Nếu không khai mở thêm tính năng, ta e rằng Đường Lưu Vũ có thể hạ được nó. Nhưng là…
Tư Cẩn Ngôn còn chưa nói hết, Vân Lam đã nhanh tay gõ một loạt mệnh lên trên bàn điều khiển trước mặt. Tư Cẩn Ngôn trợn mắt, Cố Dạ câm nín. Phải qua vài giây, Tư Cẩn Ngôn mới bất đắc dĩ nói:
- Ngươi làm như vậy sẽ khiến Đường Lưu Vũ cho rằng chúng ta là kẻ nuốt lời. Hơn nữa ta nói chỉ khai mở thêm vài tính năng, ngươi lại trực tiếp mở hết…
- Im lặng, ta cần tập trung.
Vân Lam không ngốc, nàng cũng biết việc khai mở toàn bộ tính năng của người máy sẽ nguy hiểm đến mức nào. Cho nên nàng rất cần tập trung để nắm bắt thời cơ sử dụng năng lực của mình để giải cứu Đường Lưu Vũ. Dù sao mục đích ban đầu chính là để Đường Lưu Vũ đối đầu với nguy cơ sinh tử, kích hoạt năng lực của hắn chứ không phải giúp tên này bổ sung thêm kinh nghiệm thực chiến.
Tư Cẩn Ngôn hiểu ý, hai tay đặt sẵn lên bàn điều khiển. Ngoại trừ Vân Lam, hắn cũng có nhiệm vụ ngắt nguồn năng lượng của người máy vào lúc cần thiết nhất. Cả hai phối hợp với đảm bảo được sự an toàn cho Đường Lưu Vũ.
Đường Lưu Vũ không hề biết những chuyện đang xảy ra ở phòng điều khiển. Thứ duy nhất mà hắn quan tâm lúc này chính là con người máy trước mặt đột nhiên phát điên. Đường Lưu Vũ có thể thấy được một phần hợp kim đang tan chảy ở vai nó, đây là vết thương mà Thiểm Thước gây ra. Khi Đường Lưu Vũ cảm thấy mình có thể thắng, thứ này đột nhiên nổi điên, hệ thống bệ phóng tên lửa trên vai nâng lên, hơn mười quả tên lửa cỡ nhỏ đồng loạt bắn về phía Đường Lưu Vũ.
- Rõ ràng nói đã tắt hệ thống tên lửa, lẽ nào phát đạn kia đã khiến nó chập mạch mất điều khiển?
Đường Lưu Vũ một bên đưa ra suy đoán, một bên hướng nòng súng xuống sàn nhà rồi bóp cò. Uy lực từ Thiểm Thước tạo thành lực đẩy cực mạnh giúp Đường Lưu Vũ bay lên cao, vừa vặn tránh được những quả tên lửa kia. Tên lửa nổ tung, may mắn không tổn thương gì đến hắn. Vì là người máy dành riêng cho việc tập luyện nên các loại vũ khí hạng năng cũng đã được thiết kế yếu đi khá nhiều. Uy lực của tên lựa tuy vẫn khá mạnh nhưng phạm vi ảnh hưởng đã giảm, căn phòng chiến đấu này lại có diện tích lớn, đầy đủ không gian cho Đường Lưu Vũ tránh đòn.
Nhưng tên lửa chỉ là mở màn. Người máy bất ngờ nâng cao họng súng, hàng loạt viên đạn năng lượng to bằng nắm tay được bắn ra. Đang ở giữa không trung thiếu đi điểm tựa di chuyển, nếu lại dùng lực đẩy của súng thì rất khó kiểm soát. Có điều vào lúc này Đường Lưu Vũ không có sự lựa chọn, hắn lập tức hướng Thiểm Thước về xuống dưới bắn liền ba phát.
Sức đẩy mạnh mẽ khiến Đường Lưu Vũ bay vọt lên cao, dễ dàng tránh được loạt đạn từ ngươi máy. Nhưng bản thân hắn cũng mất khống chế, bay thẳng đến trần nhà của căn phòng này. Có được điểm tựa, Đường Lưu Vũ dùng hai chân đạp mạnh vào trần, cả người lao thẳng xuống với tốc độ liên tục tăng lên.
Phần bụng người máy mở rộng, một tấm lưới lập lòe lôi điện được gắn với vài quả cầu sắt được bắn ra. Diện tích bao phủ của nó quá lớn, Đường Lưu Vũ chỉ còn cách nhắm vào những quả cầu kia để nổ súng. Tất cả đều chính xác, tấm lưới nổ tung ngay giữa không trung. Vụ nổ và lôi điện phát tán khiến hệ thống khóa mục tiêu của người máy bị ảnh hưởng trong giây lát. Đường Lưu Vũ nắm chắc thời cơ, thân thể còn chưa cảm đất đã dựa theo phán đoán liên tục bắn vài phát xuyên qua khói mù và lôi điện.
Trong hơn mười phát đạn chỉ có hai phát trúng đích, nhưng một trong hai phát đó lại vô tình đánh đúng vào phần bụng vừa mới mở ra kia…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT